Là đàn ông, Phó Dục Bạch nhanh chóng nhận ra vẻ căng thẳng của Thẩm Chiếu, ấy liền bật , bước tới vỗ vai Thẩm Chiếu và : “Anh em tốt, không cần phải địch ý với tôi như , Lê Tranh Tranh có địch ý với tôi thì hợp lý hơn đấy.”
Lời này của Phó Dục Bạch khiến cả tôi và Thẩm Chiếu sững người.
Tôi thậm chí còn không hiểu, bèn hỏi: “Tại sao tôi phải có địch ý với ? Chẳng lẽ định giành Thẩm Chiếu với tôi à?”
Nói thật, tôi chỉ định , ngay khi lời vừa dứt và cả căn phòng im lặng, tôi thừa nhận là mình hơi lo lắng.
Tôi hoảng hốt, lập tức kéo Thẩm Chiếu ra sau lưng mình, bảo vệ như một con gà mẹ: “Không phải chứ, nghiêm túc đấy à?!”
Phó Dục Bạch nhướn mày, không gì.
Lúc này, Phó Tuyết im lặng : “Đó là bí mật của họ tôi.”
Tôi sốc toàn tập.
Bất giác tôi nhớ đến Vệ Hoài lúc trước.
Rồi tôi cũng nghĩ đến lần trò chuyện gần đây, khi Phó Dục Bạch ấy giúp Phó Tuyết một số việc.
Tôi hỏi: “Thế cậu bảo họ cậu chuyện gì ?”
Phó Tuyết tôi và Thẩm Chiếu một lượt, rồi kéo ghế ngồi xuống như một ông cụ, vắt chân chữ ngũ, vẻ mặt tự đắc : “Tớ đã nhận ra từ lâu rằng hai người có ý với nhau, nên tớ cố bảo họ không tiết lộ sự thật, cứ lượn qua lượn lại bên cạnh cậu để ép hai người nhận ra cảm của mình. Phải công nhận, chiêu này dùng cực kỳ hoàn hảo. Hai người có thể vỡ bức tường ngăn cách cảm này, phải cảm ơn tớ đấy.”
Nghe , tôi và Thẩm Chiếu liếc nhau, rồi đỏ mặt sang hướng khác.
Nhưng tôi vẫn tiến tới bóp vai, lưng cho Phó Tuyết, còn Thẩm Chiếu thì thầm : “Muốn ăn gì, cứ gọi thoải mái.”
Phó Tuyết tận hưởng, chậm rãi đáp: “Dạo này thương hiệu thích của tớ vừa ra mắt một chiếc túi mới.”
Thẩm Chiếu rót nước cho ấy, ngay lập tức hiểu ý, cùng tôi đồng thanh một từ: “Mua.”
Phó Dự Bạch bị ngó lơ, “tặc lưỡi” một cái, giọng đầy ai oán: “Tôi, người có công lớn thế này, hoàn toàn bị bỏ quên rồi…”
Tôi nhanh chóng vung tay: “Anh muốn mua gì, cứ !”
Phó Dự Bạch đưa ra cầu: “Tôi chỉ muốn có thể với Phó Tuyết đừng túm tóc tôi khi cãi nhau nữa, tôi thực sự rất muốn nuôi tóc dài.”
Chưa kịp mở miệng, Phó Tuyết đã tức giận: “Mơ đi! Có giỏi thì đừng chọc giận em.”
Rồi hai người họ bắt đầu cãi nhau.
Còn tôi và Thẩm Chiếu thì lặng lẽ đứng bên, ngọt ngào nắm tay nhau gọi món, tránh xa chiến trường.
12
Thẩm Chiếu dạo này lại bận rộn nên tôi thường mang cơm đến trường cho . Mỗi lần như , tôi lại chạm mặt xinh xắn mà trước đây tôi từng gặp.
Hình như ta đã thấy tôi và Thẩm Chiếu cùng rời khỏi thư viện lần trước, nên có lẽ đã đoán mối quan hệ của chúng tôi.
Vì , ánh mắt ta thay đổi mỗi khi thấy tôi. Thậm chí một lần, khi Thẩm Chiếu không có ở đó, ta bất ngờ tiến tới, hỏi thẳng:
“Chị thấy giỡn với tôi thú vị lắm sao?”
Tôi hơi ái ngại, chân thành đáp: "Thật sự xin lỗi, lúc đó tôi không biết mình thích ấy, nên..."
Cô ta chỉ lườm tôi rồi giận dỗi bỏ đi. Dù , sau cùng thì ta rất dễ thương, không còn phiền tôi và Thẩm Chiếu nữa. Thậm chí, khi đã có trai, ta còn tìm đến tôi để kể về chuyện của mình, rằng muốn cung cấp tư liệu cho các truyện tôi viết, khiến tôi bật không ngớt.
Đến sinh nhật của Thẩm Chiếu, tôi khoe khoang hạnh phúc trên vòng bè, và vì quá sung sướng nên quên mất việc ẩn bài khỏi ba mẹ. Họ gọi điện hỏi tôi, lúc đó tôi mới nhớ ra.
"Con với thằng Thẩm Chiếu bên nhau rồi à?" Mẹ tôi vừa bóc quýt vừa hỏi qua video.
Tôi ngượng ngùng gật đầu, đột nhiên nhớ ra một điều.
“Khoan đã, sao ba mẹ biết ấy tên Thẩm Chiếu?”
Mặc dù đã "cãi cọ" với Thẩm Chiếu suốt tám năm, tôi chưa bao giờ kể với ba mẹ về . Lần duy nhất họ gặp là trong đám cưới khi Thẩm Chiếu bất ngờ lao lên và hôn tôi trước bao nhiêu người.
Mẹ nhét một miếng quýt vào miệng ba đang đóng vai giá đỡ điện thoại, rồi cho tôi sự thật.
"Con tưởng ba mẹ dám để con chạy trốn hôn nhân rồi sống tạm bợ bên ngoài sao? Lại còn sống ở nhà một cậu trai trẻ nữa? Thẩm Chiếu đã xin số điện thoại ba mẹ, rằng sẽ chăm sóc con cẩn thận. Hằng ngày, nó còn báo cáo hình của con cho ba mẹ, nếu không ba mẹ đã lo đến chết rồi, con bé vô tâm ạ."
Bạn thấy sao?