Ảnh Đen Trắng – Chương 9

28

 

"Các có thể giúp tôi liên lạc với ấy không?"

 

Nhân viên trả lời: 

 "Những bức ảnh này đã công khai trong triển lãm của thầy Lục Trạch. Nếu muốn xem, tầng dưới đang phát sóng trực tiếp triển lãm này."

 

Thời Dã nhanh chóng đi xuống tầng dưới. 

 Trên màn hình lớn ở sảnh, những dòng chữ và bình luận xuất hiện liên tục.

 

Anh thấy những bức ảnh chụp tại bệnh viện tâm thần. 

 Anh chăm từng bức, lấy điện thoại ra quét mã QR bên cạnh mỗi ảnh, để đọc câu chuyện bên trong.

 

Trong câu chuyện, viết:

 

"Năm 18 tuổi, cha nuôi quyết định không cho tôi học đại học. 

 "Nói rằng đã sắp xếp một mối hôn sự cho tôi.

 

"Tôi đã đốt một đám cháy nhỏ trong làng, lợi dụng sự hỗn loạn cùng mẹ và giáo, vượt qua núi lớn trong đêm để trốn đi.

 

"Tại sao phải đi trong đêm tối? 

 "Bởi vì cả ngôi làng đều là đồng phạm buôn bán phụ nữ và trẻ em. Có hàng chục cặp mắt luôn theo dõi chúng tôi.

 

"Chúng tôi băng qua núi, ngã không biết bao nhiêu lần, không dám dừng lại. 

 "Đến khi sắp thoát , họ đuổi theo.

 

"Cô giáo và mẹ tôi đổi quần áo, để thu hút sự ý của họ, đi về một hướng khác. Trước khi tách ra, giáo đưa tôi thẻ lương của , dặn rằng: 

 'Trình Diệu Diệu, đến thành phố B đợi .'

 

"Chúng tôi thoát , giáo đã chết. 

 "Thông báo của cảnh sát rằng ngã xuống vực, tôi không tin."

 

29

 

"Tôi dẫn mẹ đi trốn, thay đổi tên họ. 

 "Lặng lẽ báo cảnh sát, họ lại rằng qua điều tra, cha nuôi đã cưu mang mẹ con tôi khi mẹ tôi lưu lạc đến làng.

 

"Ký ức tuổi thơ của tôi không đủ bằng chứng.

 

"Tôi biết mình còn yếu, tôi có thể chờ, chờ đến ngày mình đủ mạnh mẽ để đòi lại công bằng cho mẹ và giáo."

 

Thời Dã cầm điện thoại, tiếp tục xem buổi phát sóng, rồi nhanh chóng quay lại xe.

 

Anh muốn tìm Lục Trạch, hỏi xem đang ở đâu, giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

 

Tại sao không thể liên lạc với

 Tại sao mọi người trong bình luận đều rằng đã chết?

 

Anh không thể chấp nhận điều đó! 

 Họ chỉ đang giận dỗi nhau thôi mà!

 

Nếu không chịu mềm lòng, thì sẽ

 Chỉ cần chịu nghe .

 

Chỉ cần, còn cho một cơ hội.

 

30

 

Thời Dã đến triển lãm. 

 Triển lãm không mở cửa công khai, chỉ phát sóng trực tuyến.

 

Nhưng khi khai báo tên, bảo vệ lại cho phép vào.

 

Bước vào, thấy bảng tiêu đề của triển lãm: 

 "Hồi ức lễ tang của Trình Diệu Diệu."

 

Bàn tay cầm điện thoại của khẽ run lên.

 

Trình Diệu Diệu không có nhiều bè. 

 Từ khi quen ở trường, đã thấy luôn đơn độc.

 

Cuộc sống hàng ngày của dường như chỉ xoay quanh việc học, ăn ở căng tin, và đi thêm.

 

Anh bước dọc hành lang dài, lại từng bức ảnh, từng câu chuyện đằng sau.

 

Khi đọc câu chuyện về Tiểu Mễ, mới nhận ra.

 

Anh từng vì cái chết của Tiểu Mễ và lời của người khác mà mang định kiến về

 Anh từng nghĩ rằng… thực sự lạnh lùng như thế.

 

31

 

Thời Dã đọc tiếp những câu chuyện từ bè của , biết về thân thế của

 Anh mới hiểu, những lúc không ở trường hay ở nhà, là vì đến bệnh viện tâm thần nguyện để chăm sóc mẹ mình.

 

Cô từng

"Mọi người thường bảo, trong thung lũng sâu luôn có thể sinh ra nhân tài. 

 "Nhưng có ai biết , mẹ của nhân tài ấy liệu có phải là một con phượng hoàng vàng bị gãy cánh, bị giam cầm trong núi rừng sâu thẳm?""Mẹ tôi đáng lẽ đã có một cuộc đời tốt đẹp hơn. 

 "Bà không phải cưu mang, mà bị giam giữ, bị bắt cóc, bị giam cầm, bị cưỡng bức!

 

"Sổ tay của bà, từ đầu tiên viết là: 'Chạy!'

 

"Năm 1996, Lưu Tứ Trụ, một người dân thôn Khổ Hà, huyện Tỉnh Bắc, đã phạm tội bắt cóc phụ nữ và trẻ em. 

 "Dù biết đối phương mắc bệnh tâm thần, hắn vẫn cưỡng bức và sinh ra hai đứa con (đều đã mất).

 

"Mẹ tôi tên là Kỷ Trừng Phong, cha tôi là Trình Hải Dương. 

 "Và tôi, tên là Trình Diệu Diệu."

 

Thời Dã cảm thấy mình đứng không vững. 

 Anh không biết còn bao nhiêu câu chuyện đang đợi mình phía trước.

 

Một cảm giác ngột ngạt và hoảng sợ chưa từng có tràn ngập trong .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...