"Đến khi trưởng thành, ngày nào nó cũng tiễn tôi đi học và đón tôi về nhà.
"Rồi một ngày, nó không đến đón tôi nữa.
"Tôi hoảng hốt chạy về nhà, tìm khắp nơi.
"Tối hôm đó, trong bữa cơm, tôi gạt từng thìa cơm mà không có hứng ăn.
"Bố nuôi gắp cho tôi một miếng thịt. Tôi vô ăn miếng thịt ấy.
"Đến khi thấy nụ gian tà trên mặt ông ta và những kẻ khác, tôi mới biết…
"Tôi đã ăn thịt của chó mình thương.
"Và tôi cũng biết, nó chết vì lý do gì.
"Bởi lẽ, gã bố nuôi khốn nạn đó luôn tìm cách vào phòng tôi.
"Mỗi đêm, chó ấy đều nằm trước cửa, cảnh giác bảo vệ tôi."
Bình luận chìm vào yên lặng.
Kéo trang xuống dưới, là danh sách liên hệ của các tổ chức bảo vệ vật trên toàn quốc, cùng một mục bỏ phiếu về luật bảo vệ vật.
Dòng cuối cùng viết:
"Tôi đã không bảo vệ người quan trọng nhất bên cạnh mình.
"Nhưng tôi tin rằng, các vẫn còn cơ hội."
26
Bình luận bùng nổ:
【Trời ơi! Một gã đàn ông cứng rắn như tôi mà cũng rơi nước mắt.】
【Không ngờ bộ ảnh này là để lên tiếng vì vật. Tôi đã trách lầm ấy…】
【Vote ngay! Hãy kêu gọi luật bảo vệ vật! Những kẻ ngược đãi vật đều là biến thái!】
【Ôm chặt cún nhà mình. Để chúng tự do chạy nhảy dưới ánh mặt trời, hãy ủng hộ luật bảo vệ vật!】
Tại studio chụp ảnh.
Thời Dã đang cùng Tiểu Ngư đến lấy ảnh.
Màn hình quảng cáo ở sảnh lớn đang phát sóng trực tiếp triển lãm của Lục Trạch.
Thời Dã cúi đầu điện thoại.
Tiểu Ngư vỗ vai :
"Anh Dã, lần này cảm ơn nhé! Nếu không có giúp, em không biết phải sao để giải quyết chuyện gia đình và bà nội."
Nụ trên mặt nhạt đi:
"Bà nội em những ngày này đã phải thở bằng máy trong bệnh viện.
"Đợi em mang ảnh về cho bà xem xong, bà chắc sẽ ra đi thanh thản."
Thời Dã gật đầu:
"Không có gì đâu."
Nhà họ Tiểu và nhà họ Thời là lâu năm.
Trước khi Tiểu Ngư ra nước ngoài, hai người cũng rất thân thiết.
Tiểu Ngư đầu năm nay trở về nước, có trai, chuẩn bị kết hôn. Cô cũng thông báo với gia đình và bà nội.
Nhưng trước ngày ra mắt, phát hiện trai mình lừa dối.
Cô lập tức chia tay.
Nhưng bà nội đang trong trạng nguy kịch, không chịu nổi cú sốc.
Cô đành tìm đến Thời Dã, nhờ giúp đỡ.
Anh đã đồng ý.
27
Trong phòng VIP để chọn ảnh, nhân viên dường như cắm nhầm USB.
Khi thấy người trên màn hình, Thời Dã sững người.
Người trong ảnh chính là Trình Diệu Diệu.
Nhân viên liên tục xin lỗi, định rút USB ra.
"Khoan đã."
Anh thấy những bức ảnh chụp tại căn nhà từng là tổ ấm của họ.
Trong ảnh, mặc đồ ở nhà, tóc búi cao, trông như những ngày họ còn đương và sống chung.
Cô ngồi bên mép giường.
Trên giường, bày đầy đồ chơi của Tiểu Mễ: gấu bông, đồ gặm, những món đồ chơi từng mua.
Thời Dã đột nhiên nhận ra.
Cô luôn miệng ghét chó, giờ nghĩ lại, sao thực sự ghét Tiểu Mễ ?
Mỗi lần mua thức ăn đóng hộp, đều lên mạng tra cứu, chọn loại tốt nhất.
Có chuồng chó trên ban công, chưa từng nhốt Tiểu Mễ vào đó.
Anh từng tức giận vì không trông giữ Tiểu Mễ cẩn thận, thậm chí đã hoài nghi liệu có cố mất nó không.
Sau đó, cho rằng quá lạnh lùng, vì dù đi bao lâu, cũng không giải thích gì.
Ngay cả lý do ngày hôm đó gặp cha nuôi, cũng không rõ. Khi giận bỏ đi, không hề giữ lại, cũng không gửi tin nhắn hay gọi điện.
Anh giận.
Chỉ cần mềm lòng một chút, cúi đầu về nhà, nhất định sẽ bỏ qua tất cả mà quay lại.
Nhưng không thế.
Ngay cả khi chia tay, cũng không hề níu kéo.
Bạn bè rằng có lẽ không đến .
Thời gian đó, thường cùng bè uống rượu, vui chơi thâu đêm.
Nhưng những đêm không uống, lại lái xe về khu nhà cũ.
Nhìn sống bình thường, vẫn đi , về nhà, như thể chuyện chia tay chưa từng xảy ra.
Chỉ có giận đến muốn phát điên.
Nhưng bây giờ, những bức ảnh này lại mang một cảm giác kỳ lạ.
Ánh mắt trong ảnh… như đang lời tạm biệt.
Bạn thấy sao?