Ảnh Đen Trắng – Chương 7

Trên đó là bài viết về ông ấy. 

 Trong bức ảnh, người đàn ông ngồi trên chiếc xe ba bánh cũ, dán đầy tờ rơi tìm người. 

 Ông ấy để râu, tóc tai bù xù, trông già nua như một cụ già sáu mươi.

 

22

 

"Sau này, ông bị xe đâm và què chân, không thể tiếp tục rong ruổi. 

 "Ông quay lại chỗ này, dựng một căn lều nhựa tạm bợ sống qua ngày, mưu sinh bằng cách nhặt rác. 

 "Ông rằng, năm xưa vợ con đã đợi ông ở đây, vì ông đi quá lâu, họ mới biến mất. 

 "Bây giờ, ông ở đây chờ. Một ngày nào đó, họ sẽ quay lại."

 

Tôi đẩy cửa xuống xe.

 

Nơi này, căn lều đã bị bỏ. 

 Chỉ còn lại những mảnh sắt vụn rỉ sét và một tác phẩm điêu khắc bằng dây thép.

 

Đó là hình bóng ba người: hai người lớn và một đứa trẻ nắm tay ở giữa.

 

Tôi bước vài bước, rồi dừng lại để thở.

 

Trên người tôi là chiếc váy đỏ nhỏ mà tôi từng thấy trong những giấc mơ thời thơ ấu.

 

Từng bước, từng bước, tôi tiến đến gần tác phẩm điêu khắc đó.

 

Trời bắt đầu mưa nhẹ.

 

Tôi đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào tay của bức tượng.

 

"Chúng ta về nhà thôi, 

 "Bố ạ. 

 "Con và mẹ đưa bố về nhà đây."

 

Chiếc vòng cổ của mẹ trên ngực tôi khẽ đung đưa. 

 Nó rơi xuống và áp sát vào cánh tay của bức tượng.

 

23

 

Sau khi Lục Trạch chụp xong ảnh, với tôi: 

 "Tôi sẽ cố gắng rửa ảnh trong vài ngày tới."

 

Tôi thu mình lại trên ghế phụ, cố gắng không để cơn đau phát ra thành tiếng. 

 Tôi lắc đầu, đưa cho một lá thư. 

 "Anh… về rồi hãy mở ra đọc."

 

Lục Trạch nhận lấy bức thư, cảm nhận trạng của tôi không ổn. Anh khởi xe: 

 "Chúng ta đến bệnh viện ngay."

 

Tôi tiếp tục lắc đầu: 

 "Xin … đưa tôi về nhà."

 

Tôi cho biết điểm đến cuối cùng: 

 Nghĩa trang Thanh Sơn.

 

Anh tôi thêm một lần nữa, rồi bắt đầu chặng đường dài. 

 Trong khoảng thời gian đó, tôi gần như chỉ trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

 

Khi đến nơi, tôi tháo bộ tóc giả xuống. 

 Người trang điểm dìu tôi ra ngoài, nước mắt ấy đã không thể kìm nén nữa.

 

Tôi ngồi dựa vào mộ mẹ. 

 Tro cốt của bố cũng đã tìm thấy, và giờ ngôi mộ của bố đặt cạnh mộ của mẹ.

 

24

 

Tôi tựa lưng vào bia mộ. 

 Gió nhẹ nhàng lướt qua má tôi.

 

Trong cơn mơ hồ, tôi như thấy bố mẹ tôi. 

 Họ tay trong tay bước về phía tôi. 

 Họ đến để đón tôi.

 

Cuối cùng, tôi cũng về nhà.

 

Một tuần sau.

 

Lục Trạch – nhiếp ảnh gia thiên tài – tổ chức một buổi triển lãm ảnh mang tên "Hồi Ký" tại thành phố. 

 Theo lời kể, buổi triển lãm này lấy cảm hứng từ những bức ảnh tưởng niệm của một nữ sinh từng đạt thủ khoa toàn tỉnh.

 

Buổi triển lãm phát trực tiếp toàn quốc. 

 Ngay khi bắt đầu, lượng truy cập đã bùng nổ.

 

Cộng đồng mạng bàn tán sôi nổi: 

 【Xã hội bây giờ thật kỳ lạ, đến cả ảnh tang lễ cũng đem ra triển lãm.】 

 【Thủ khoa toàn tỉnh mất rồi? Trong triển lãm có ảnh thi thể không?】 

 【Là triển lãm của Lục Trạch! Trước đây muốn mua vé vào xem triển lãm của ấy cũng không dễ, lần này lại phát sóng trực tiếp?】 

 【Ảnh tưởng niệm chắc toàn ảnh đen trắng thôi nhỉ?】 

 【Cô này có gì đặc biệt sao? Tại sao lại dùng ảnh của ấy triển lãm, không thấy kỳ quặc à?】

 

25

 

Khi bộ ảnh đầu tiên xuất hiện, bình luận tràn ngập màn hình:

 

【Ảnh đẹp quá! Cô này dường như rất chó của mình.】 

 【Ánh mắt ấy khiến tim tôi như vỡ vụn. Tôi cũng nuôi chó, hiểu cảm giác mất đi thú cưng thương.】

 

Cũng có những bình luận chỉ trích: 

 【Tôi từng thấy này, lần đó ấy tranh cãi ở đồn cảnh sát. Có người bảo ấy từng ăn thịt chó! Đúng là giả tạo! Nếu thật sự chó, tại sao trước đây lại ăn thịt chó?】 

 

Rất nhanh, mã QR cạnh bức ảnh thu hút sự ý. 

 【Câu chuyện? Tôi muốn xem họ có gì để .】 

 【Tôi cũng quét thử.】

 

Quét mã QR, một đoạn văn bản hiện ra:

 

"Năm tám tuổi, tôi từng nhặt một chó con màu vàng nhạt. 

 "Chú chó lớn rất nhanh, mỗi lần tôi vuốt ve đều bị dị ứng mà không biết nguyên nhân. 

 "Chú chó rất quý mến tôi, vì tôi luôn để dành thịt cho nó ăn. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...