18
Tại trạm dừng chân ăn uống.
Tôi chỉ ăn vài miếng, dạ dày bắt đầu quặn đau dữ dội.
Tôi nôn rất nhiều.
Người trang điểm lo lắng tôi:
"Hay là đi bệnh viện kiểm tra nhé!"
Tôi ra hiệu ấy đừng lo lắng:
"Chỉ là phản ứng thuốc thôi, không sao đâu."
Lục Trạch đưa tôi cốc nước nóng:
"Cố chịu không?"
Tôi gật đầu, cơn buồn nôn lại tiếp tục.
Người trang điểm dìu tôi vào nhà vệ sinh.
Khi quay lại, Lục Trạch rằng đã nhận nhầm điện thoại, tưởng là của mình nên đã nghe máy.
Tôi liếc số gọi đến.
Là Thời Dã.
Lục Trạch :
"Bạn trai cũ của cứ hỏi mãi đang ở đâu. Cô không định gọi lại à?"
Tôi nhắm mắt lại.
Cơn đau ở bụng vẫn chưa thuyên giảm.
Liên lạc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Dù sao, tôi sắp rời khỏi thế giới này.
Tôi và Thời Dã đã đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Anh ấy vẫn còn con đường tốt đẹp hơn, và cả người tốt hơn để đồng hành cùng .
19
Nửa tiếng trước.
Thời Dã đang tụ tập với bè tại một câu lạc bộ.
Khi Tiểu Ngư lướt điện thoại, đột nhiên thốt lên:
"Wow, không hổ danh là tay máy của Lục Trạch! Chỉ với những bức ảnh đơn giản mà ấy có thể chụp đẹp đến thế này. Anh xem, là ở tiệm chụp ảnh lần trước."
Cô đưa điện thoại cho Thời Dã xem.
Thời Dã đang ngậm điếu thuốc, qua một cách hờ hững.
Nhưng tay bất chợt khựng lại.
Trong ảnh, ngồi ở ghế phụ của xe.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, một bên gương mặt phủ ánh sáng vàng dịu dàng.
Cô nhắm mắt, như đang say ngủ.
Bức ảnh toát lên câu chuyện và sự an nhiên.
Góc chụp này giống như ảnh của một cặp nhân.
Dòng mô tả của Lục Trạch dưới ảnh là: "Bí mật của ấy."
Một cơn ghen tức và đau đớn trào lên trong lòng Thời Dã.
Anh siết chặt hàm, cơ bắp trên gương mặt căng cứng.
Đôi mắt trầm xuống.
Anh không thể nào lờ đi .
Dù bề ngoài tỏ ra thản nhiên, trong lòng biết rõ mình không hề quên .
Anh thậm chí tưởng tượng ra cảnh người nhiếp ảnh cao lớn, điển trai ấy ngồi gần , dùng góc độ đầy thân mật để ghi lại từng hành , biểu cảm của .
20
Anh đang điên cuồng ghen tuông.
Hóa ra, không thể chịu đựng khi bên xuất hiện một người đàn ông khác.
Lý trí quay lại, đã bấm gọi điện.
Nhưng người nhấc máy là Lục Trạch.
"Diệu Diệu đang ngủ. Anh có chuyện gì không?"
Diệu Diệu?
Cái cách gọi thân mật này là sao?
Sự bực bội lại trào dâng.
Giờ này đang ngủ, còn ta lại trả lời cuộc gọi của nhanh đến thế.
Họ đang ở bên nhau?
Thời Dã cảm thấy khó chịu đến mức phải kéo cổ áo, hỏi:
"Chỉ là chụp ảnh thôi, có cần kéo dài nhiều ngày như không?"
Đối phương khẽ, như đang khiêu khích:
"Có chứ."
Anh ta còn thêm một câu như có ẩn ý:
"Ít nhất, có người hiểu rõ ấy tuyệt vời đến mức nào hơn ."
Không đợi Thời Dã gì thêm, đầu dây bên kia đã dập máy.
21
Gần đến điểm đến cuối cùng.
Tôi hồi phục một chút tinh thần, bắt đầu kể câu chuyện cuối cùng:
"Có một người đàn ông tên Trình Hải Dương, là một nhà thầu xây dựng ở K thành.
"Vợ ông ấy, Tịch Trừng Phong, là thạc sĩ kỹ sư tại Đại học K, xinh đẹp và tài giỏi.
"Mười bảy năm trước, vì bố mẹ qua đời, vợ ông ấy bị chấn tâm lý nghiêm trọng.
"Ông ấy dẫn bà đi khắp nơi chữa trị, và khi bà hồi phục phần nào, cả gia đình đã đến đây du lịch.
"Trên con đường đất này, ông ấy dừng xe để hỏi đường.
"Ông ấy đã khóa cửa xe, cẩn thận dặn dò vợ ở trong xe với con nhỏ đang ngủ, hứa sẽ quay lại ngay.
"Nhưng khi ông trở về, vợ và con đã biến mất.
"Từ ngày đó, thế giới này lại có thêm một người đàn ông điên.
"Ông ấy tán gia bại sản, lang thang khắp nơi tìm kiếm, thời ấy không có camera giám sát, giao thông cũng khó khăn.
"Từ một người đàn ông thành đạt, ông nhanh chóng trở thành kẻ tàn tạ.
"Ông chịu đủ điều tiếng, từ bị nghi ngờ bỏ rơi vợ con vì có người mới, đến bị cáo buộc bạo hành gia đình khiến vợ con bỏ trốn.
"Ông bán nhà, bán xe, rong ruổi khắp nơi để tìm kiếm."
Tôi rút một tờ báo nhăn nhúm từ trong áo.
Bạn thấy sao?