15
Hà Thái Linh là thân nhất của tôi trong làng.
Mẹ ấy qua đời vì khó sinh ngay trên giường.
Thi thể quấn vội bằng một tấm chiếu rách rồi chôn cất.
Chỉ vài ngày sau, bố ấy bỏ ra hai trăm tệ để cưới một người vợ mới từ làng bên.
Thái Linh rằng không thích người mẹ kế này vì bà ấy còn quá trẻ, chỉ mới 18 tuổi.
Khi chúng tôi học lớp 7, sau giờ tan học, Thái Linh kéo tôi đến cửa hàng nhỏ để xem TV.
Trên màn hình, những nam thanh nữ tú tóc xù, mặc quần áo sặc sỡ, đôi mắt sáng rực rỡ.
Cô ấy với tôi:
"Đây gọi là 'phi chính thống'."
Đến học kỳ sau, Thái Linh đột nhiên nghỉ học.
Hôm đó, tôi cùng giáo viên đến nhà ấy.
Bố Thái Linh ngồi ngoài sân, chân trần, tay phì phèo điếu thuốc lào.
Hàm răng vàng khè lộ ra qua làn khói:
"Con học gì, giờ nó có em trai rồi.
"Nó không thích học, chi bằng gả sớm cho xong."
Từ xa, tôi thấy Thái Linh đứng lấp ló sau cửa.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của ấy sáng lấp lánh trong bóng tối.
16
Sau này, bố nuôi của tôi cũng không cho tôi đi học nữa.
Hiệu trưởng và giáo viên đã lặn lội đường núi xa xôi để đến nhà tôi.
Thầy giáo thậm chí còn lấy tiền lương của mình ra và :
"Tôi sẽ chu cấp để con bé học đến hết cấp 3."
Cuối cùng, bố nuôi tôi cũng đồng ý.
Năm lớp 10, tôi bắt đầu sống nội trú. Có một năm, trong kỳ nghỉ đông, tôi trở về làng.
Ở đầu làng, tôi gặp lại Thái Linh.
Bụng ấy hơi nhô lên.
Chúng tôi trò chuyện một lúc, tôi hỏi về cái bụng đó.
Thái Linh ngại ngùng, vừa vừa tưởng tượng liệu đứa bé trong bụng là trai hay .
Tôi mới biết rằng năm ngoái, ấy đã bị gả sang làng bên với sính lễ chỉ 900 tệ.
Tôi nghe xong chỉ muốn ói.
900 tệ đã mua đứt cả cuộc đời một .
Cách đây vài năm, chúng tôi từng ngồi cùng nhau, bàn luận về những khác trong làng.
Còn nhỏ tuổi, bụng đã to vượt mặt.
Thái Linh còn :
"Tương lai tớ sẽ ra ngoài việc, mặc những chiếc váy rực rỡ, nhuộm tóc, uốn xoăn."
Tôi vẫn nhớ rất rõ, dưới ánh mặt trời, gương mặt đỏ bừng của ấy vừa giản dị vừa tươi trẻ.
Khi chia tay, Thái Linh tháo chiếc vòng hạt trên cổ tay mình và đeo cho tôi.
Đó là một chiếc vòng hạt nhựa nhiều màu sắc, rực rỡ như kẹo ngọt.
Cô ấy tiễn tôi đến đầu làng, vẫy tay và :
"Học hành chăm chỉ, mỗi ngày một tiến bộ nhé."
Trong kỳ nghỉ đông, tôi dùng tiền tiêu vặt dành dụm để mua một chiếc bảng nhựa định tặng ấy.
Nhưng khi tôi quay lại, người ta bảo với tôi:
"Thái Linh chết rồi."
Cô ấy qua đời vì khó sinh, sinh một bé trai.
17
"Chiếc vòng này là ấy tặng ?"
Người trang điểm chạm vào chiếc vòng tay của tôi.
Tôi gật đầu, tháo chiếc vòng đưa cho ấy.
Cô ấy giơ chiếc vòng lên .
Những hạt nhựa đầy màu sắc vẫn sáng rực, có hai hạt đã hơi ngả vàng dù tôi bảo quản rất cẩn thận.
Sau khi trang điểm xong, chúng tôi đến công viên lớn nhất trong thành phố.
Tại đó, chúng tôi hoàn thành bộ ảnh theo phong cách phi chính thống.
Giờ chỉ còn lại bộ cuối cùng.
"Chủ đề: Tuổi thơ," Lục Trạch cầm máy ảnh lên, hỏi:
"Cô định chụp ở đâu?"
Tôi mở bản đồ, nhập một địa chỉ.
Giọng tôi mệt mỏi hơn, âm lượng cũng nhỏ đi nhiều:
"Có lẽ sẽ là một câu chuyện rất dài.
"Anh có muốn nghe không?"
Lục Trạch khởi xe, liếc tôi một cái, rồi lấy tấm chăn bên cạnh đắp lên chân tôi.
"Cô cứ từ từ kể.
"Tôi có đủ thời gian để nghe.
"Dù sao, cũng là khách hàng đầu tiên đồng ý để tôi tổ chức triển lãm ảnh kết hợp với tang lễ của mình."
Chiếc xe chạy suốt hai ngày hai đêm.
Câu chuyện của tôi cũng đứt quãng theo từng đoạn.
Khi tôi đang ngủ, Thời Dã gọi điện tôi không nhận .
Anh nhắn tin:
【Cô đang ở đâu?】
【Chúng ta chuyện đi.】
Có lẽ sợ tôi hiểu lầm, nhắn thêm:
【Nhà không có ai, tôi đến lấy đồ của Tiểu Mễ.】
Khi tỉnh dậy, tôi đọc tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Suy nghĩ một chút, tôi chỉ trả lời:
【Đồ của Tiểu Mễ để trong tủ trên ban công.】
Bạn thấy sao?