Sau ngày Tiểu Mễ gặp chuyện, Thời Dã không bao giờ quay lại nơi này.
Lục Trạch đột nhiên hỏi tôi:
“Thứ trên ban công kia là gì ?”
Tôi bước đến, ngồi xuống.
Rửa sạch bát, đổ nước vào, rồi đổ thức ăn cho chó vào đó.
Nhẹ nhàng :
“Là đồ của Tiểu Mễ.”
08
Tiểu Mễ là Labrador mà Thời Dã nuôi suốt 10 năm, là kỷ niệm mà mẹ để lại.
Nhưng tôi không thích chó, một chút cũng không.
Tôi còn hơi dị ứng với lông chó, và đã từng bị chó cắn.
Vì , Tiểu Mễ chỉ có thể ngủ ngoài ban công.
Lúc nó Thời Dã mang về, tôi ghét nó vô cùng.
Ghét nó hôi, ghét nó béo, ăn nhiều mà đi vệ sinh cũng nhiều.
Khi Thời Dã bận học, tôi phải dắt nó đi dạo. Nó chạy nhanh đến mức nhiều lần tôi ngã.
Cái đuôi của nó mỗi khi vẫy trúng tay tôi thì đau nhói.
Tôi thực sự rất ghét nó.
Nhưng hôm đó, khi bố nuôi gọi điện hẹn gặp, tôi không định dẫn Tiểu Mễ theo.
Lúc đi giày, Tiểu Mễ tự cắn lấy dây xích, rên rỉ ra hiệu muốn đi cùng.
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định dắt nó đi.
Khi đến nhà bố nuôi, đang chuyện chính, tôi đưa ông ấy 20 nghìn tệ.
Bố nuôi có chút ngỡ ngàng.
Tôi bước tới ôm ông, rằng cảm ơn ông vì đã nuôi dưỡng tôi.
Nhưng sau đó, khi xuống, tôi phát hiện dây xích của Tiểu Mễ đã bị nó tự tháo ra.
09
Cuối cùng, tôi tìm thấy vòng cổ của Tiểu Mễ trong chòi của một người lang thang gần đó.
Và trên thớt có đầy máu cùng những phần xác bị cắt rời.
Đầu tôi bỗng chốc trống rỗng.
Tôi cầm lấy con dao chặt, định lao tới người.
Nhưng cuối cùng bị cảnh sát cản lại.
Hôm đó, Thời Dã đang ở ngoại thành tham gia trận bóng rổ, đến khi về thì thấy tôi cầm một túi đồ trong tay.
Anh khàn giọng hỏi:
“Tiểu Mễ đâu?”
Tôi mắt đỏ hoe, không muốn .
Nhưng khi Thời Dã thấy phần thi thể của Tiểu Mễ, đau đớn lao tới túm lấy cổ áo hung thủ mà .
Tên đó rên rỉ:
“Bố vợ cậu đó là chó của con ông ta, bảo tôi để ăn. Còn bảo tí nữa gọi con ông ấy đến cùng ăn. Ông ấy ấy hồi nhỏ cũng từng ăn thịt chó…”
Tôi bước tới định kéo tay Thời Dã.
Nhưng đột nhiên lùi lại, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
“Tôi biết chuyện này có thể không liên quan gì đến .
“Nhưng ơn, đừng chạm vào tôi lúc này.”
10
Tôi hiểu, trong lòng đã có khúc mắc.
Một người chó như , sao có thể chấp nhận việc mình từng ăn thịt chó, và gián tiếp khiến chó nuôi 10 năm phải chết?
Hôm đó, Thời Dã mang theo hài cốt của Tiểu Mễ rời đi.
Tôi không biết đã đi đâu, cũng không dám gọi điện hỏi.
Khi trở về nhà, không gian trống trải, không còn Tiểu Mễ nhảy bổ lên liếm tôi, tôi mới nhận ra mình khóc.
Rõ ràng tôi chẳng thích nó chút nào, mà sao nước mắt cứ không ngừng rơi?
Trên sàn nhà còn vương vãi đồ chơi của nó.
Tôi nhặt từng món, rửa sạch rồi phơi khô.
Tôi gọi điện cho Thời Dã, muốn hỏi đã chôn Tiểu Mễ ở đâu.
Tôi định mang theo đồ chơi và món ăn mà nó thích để chôn cùng.
Nhưng điện thoại Thời Dã không liên lạc , đã tắt máy.
11
Một khi Thời Dã đã tắt máy, tôi không thể liên lạc nữa.
Một tuần sau, chủ gọi cho tôi và đề nghị chia tay.
Sau khoảng lặng dài, tôi đồng ý.
Nhẹ nhàng lời xin lỗi .
Tôi biết Tiểu Mễ đối với quan trọng như thế nào, gần như là người thân.
Vậy mà tôi lại hỏng mọi thứ.
Tôi xếp hàng đồ chơi ngay ngắn trên giường, cúi đầu chúng.
Dường như tôi có thể thấy hình ảnh Tiểu Mễ bất chấp sự cấm cản của tôi, nằm phịch trên giường, phơi bụng nũng.
“Cạch.”
Âm thanh của màn trập máy ảnh vang lên.
Khi giọt nước mắt rơi xuống đồ chơi, Lục Trạch nhấn nút chụp.
Anh bước tới, cầm lên một con thú bông màu xanh:
“Cô cậu ghét chó, không thích Tiểu Mễ. Nhưng đồ chơi mua đều là màu mà nó thích nhất.
“Cô biết nó thích loại đồ chơi phát ra tiếng khi gặm, biết món ăn nào là món khoái khẩu của nó.
“Cái ổ và bát ăn trên ban công sạch sẽ không chút bụi.
“Ngay cả góc giường cũng có chăn nhỏ của nó. Trên đầu giường còn đặt thuốc dị ứng.
“Trình Diệu Diệu.
“Cô chỉ là chưa chịu tha thứ cho chính mình.”
Bạn thấy sao?