Ảnh Đen Trắng – Chương 1

Ngày tôi đến tiệm chụp ảnh để chụp di ảnh.

 

Thời Dã dẫn theo mới đến để chụp ảnh đính hôn. 

 Cô nhỏ muốn dùng nhiếp ảnh gia của tôi.

 

Tôi từ chối.

 

Thời Dã rằng tôi vẫn độc ác như ngày nào, chẳng hề thay đổi chút nào cả.

 

Ngày tôi quay lại để lấy ảnh.

 

Thời Dã đã thấy bức di ảnh đen trắng của tôi.

 

Trong ảnh, tôi mỉm , rạng rỡ và tràn đầy ánh nắng.

 

Anh ấy phát điên.

 

01

 

Khi Thời Dã bước vào, tôi đang băn khoăn không biết chọn cỡ ảnh nào.

 

Tôi chỉ vào tấm poster khổng lồ treo trên tường. 

Cô nhân viên tiếp tân ngập ngừng hỏi: 

 “Cỡ lớn như thế này, có phải chị muốn treo ở nhà poster không?”

 

Tôi mỉm

 “Ồ, không phải. Tôi định dùng di ảnh.”

 

Cô ấy sững sờ, có vẻ đang cố nghĩ cách an ủi tôi.

 

Tôi bật

 “Đùa thôi mà. Tôi chỉ thích tự luyến một chút thôi.”

 

Sắc mặt căng thẳng của ấy dịu đi.

 

Ngoài cửa, một giọng quen thuộc vang lên: 

 “Anh, nhanh quá đấy! Đừng bảo là định đăng ký kết hôn vào ngày kia nhé?”

 

Cái giọng này nghe ồn ào quá. 

 Chỉ cần nghe cũng biết là người lắm lời của Thời Dã.

 

Một người khác chêm vào: 

 “Mày biết gì? Khi đã đến lúc thì chuyện tự nhiên sẽ thành thôi. Không giống mối ba năm trước, cuối cùng cũng tan vỡ. Chứng tỏ không hợp nhau.”

 

Anh lắm lời: 

 “Chủ yếu là quá bất ngờ. Tự nhiên chuyển sang gọi người khác là chị dâu, hơi khó quen.”

 

Một lát sau. 

 Giọng quen thuộc ấy, thong thả và lãnh đạm, xuyên qua đám người: 

 “Tiểu Ngư sắp đến rồi. 

 “Còn nhảm nữa thì biến hết đi.”

 

02

 

Thật trùng hợp. 

 Ngày tôi đi chụp di ảnh lại vô gặp trai cũ và mới của ta đến chụp ảnh đính hôn.

 

Không phải không thể xảy ra, tôi vẫn thấy chuyện này có chút hơi nhanh.

 

Chúng tôi mới chia tay hai tháng. 

 Vậy mà giờ ta đã chuẩn bị đính hôn sao?

 

Sau khi chia tay, Thời Dã chặn tôi mọi liên lạc. 

 Tôi lén dùng tài khoản bè để xem trang cá nhân của ta. 

 Hóa ra chỉ một tháng sau chia tay, gia đình đã giới thiệu cho một môn đăng hộ đối.

 

đó nghe xinh đẹp, đáng , khí chất tốt, gia đình trong ngành y tế. 

 Bạn tôi cũng khuyên: 

 “Diệu Diệu, đừng nghĩ về ta nữa. 

 “Cậu và ấy vốn thuộc hai thế giới khác nhau.”

 

Đúng

 Giữa tôi và Thời Dã, chẳng còn khả năng nào nữa.

 

Anh ta hận tôi đến tận xương tủy.

 

Hai tháng không gặp. 

 Trông ấy gầy đi một chút, tóc dài ra, vẻ mặt có phần mệt mỏi. 

 Có lẽ là bị kéo dậy khỏi giấc ngủ.

 

Nhưng ấy dường như cảm nhận điều gì đó. 

 Đôi mắt đen dài của bất ngờ ngước lên, thẳng về phía tôi.

 

03

 

Tôi lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu, giả vờ bình thản trao đổi với nhân viên.

 

“Anh Dã, bọn đợi lâu chưa? 

 “Khi ra ngoài, bà nội cứ khăng khăng bắt em đeo chiếc vòng ngọc bích gia truyền này. Em thấy già lắm, mà bà lại bảo đẹp.”

 

Một chiếc xe sang dừng lại bên ngoài. 

 Cô búi tóc tròn từ ghế sau bước xuống, vừa đi vừa giơ cánh tay trắng nõn lên nũng nịu với Thời Dã.

 

Khi ấy bước vào, mọi ánh sáng như tập trung trên người .

 

Cô toát lên một khí chất nuôi dưỡng cẩn thận, làn da trắng đến phát sáng, mái tóc đen nhánh, khiến người ta vừa đã thấy mến.

 

Chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay ấy chỉ tăng thêm vẻ cao quý mà không hề phô trương.

 

Thời Dã chỉ “ừ” một tiếng, giọng ban đầu lạnh nhạt, giờ pha thêm chút ấm áp: 

 “Bọn vừa mới đến. 

 “Em lên lầu chọn ảnh và trang phục trước đi.”

 

Lầu trên là khu VIP, chắc chúng tôi sẽ không chạm mặt nữa. 

 Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô ấy vừa chào hỏi nhiệt với bè của Thời Dã, vừa khoác tay , bước về phía tôi. 

 Cô chỉ vào danh sách nhiếp ảnh gia và reo lên: 

 “Wow! Là thầy Lục Trạch! Em thích ấy từ lâu rồi. Em muốn ấy chụp cho em!”

 

Lục Trạch là nhiếp ảnh gia tài năng vừa từ nước ngoài trở về. 

 Anh ấy còn rất trẻ đã đạt vô số giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế, phong cách độc đáo, ý tưởng táo bạo.

 

Tôi đặt lịch với ấy cách đây nửa năm.

 

Ban đầu, là để chụp ảnh với Thời Dã.

 

Nhưng giờ không cần nữa.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...