17.
Sau khi chúng tôi trở về, Thẩm Chiêu bắt đầu bận rộn với công việc. Ban đêm chỉ có thể để trợ lý đưa tôi về nhà. Trợ lý của Thẩm Chiêu còn lẩm bẩm.
“Lạ thật, dạo này Tổng Giám đốc Thẩm có phải bị điên rồi không? Trong cuộc họp thì hay lơ đãng, ở văn phòng thì hay thầm. Đặc biệt là chuỗi hạt đó, trước giờ không rời tay, quý giá đến mức hận không thể lấy tiền nếu người khác lâu hơn!”
Nghe tôi đỏ mặt. Vì hôm đó, đã tôi khổ sở. Từ đêm đó, luôn vui vẻ hớn hở.
Nhưng khi tôi xuống xe, lại thấy bóng dáng của Cố Thừa Trạch. Hắn ta đứng cứng đờ, lặng lẽ vào cổng. Không biết đã đợi ở đây bao lâu.
Nghe thấy tiếng , hắn ta đột ngột quay đầu lại. Khi thấy tôi, ánh mắt hắn khẽ rung , muốn tiến lại gần tôi. Nhưng trợ lý đã chắn trước mặt tôi.
Mắt hắn đỏ hoe, tôi hiếm khi thấy hắn ta yếu đuối thế này. Nhưng trong lòng tôi lại không gợn chút cảm nào.
“Bái Bái, chưa bao giờ muốn tổn thương em, chỉ tuân thủ thỏa thuận ban đầu với em. Dù Hứa Mạn Đình ấy là qua thư của , thấy ấy đã thay đổi rất nhiều, khi ở bên ấy không có cảm giác như trước đây. Anh luôn rung vì em, lý trí luôn kéo về thực tại, không muốn vi phạm thỏa thuận ban đầu. Anh không ngờ em mới là Uẩn, khi xuất gia cũng là vì em em sắp ch.ết, chưa bao giờ quên em.”
Lúc đó gia đình hắn gặp biến cố. Bố hắn sau nhiều năm sống thực vật cũng qua đời. Hắn càng trở nên im lặng, không thích giao tiếp.
Chúng tôi cùng nhau chữa lành cho nhau, cùng gửi thư cho nhau suốt hai năm.
Nhưng trong vụ tai nạn xe hơi của tôi, khi xe cứu thương chưa đến. Tôi nghĩ mình sắp ch.ết rồi. Vì , lúc đó tôi đã ở bên đường rút ra giấy bút, viết lại những gì xảy ra lúc đó. Tôi với hắn rằng kiếp sau hy vọng chúng tôi sẽ là những người tốt, cũng hy vọng có thể gặp lại hắn.
Người đưa thư mang đi bức thư, xe cứu thương mới đến.
Nhưng tôi không ch.ết.
Sau đó tôi tiếp tục gửi thư không nhận hồi âm.
Tôi thản nhiên hắn, nhẹ nhàng : “Tôi đã cho cơ hội rồi.”
Từ nhỏ tôi đã biết mình sẽ là người si . Vì ngay từ đầu tôi đã đặt ra một nguyên tắc cho mình. Chỉ cho bản thân ba lần ngốc nghếch. Sau ba lần, dù lưu luyến cũng phải quay đầu đi. Nếu không , thì phải tôi nội trợ toàn thời gian sinh bảy đứa con, trong túi không có tiền chỉ biết xin chồng.
Tính cả lần cầu hôn này thì vừa đúng ba lần. Vì tôi sẽ không quay đầu lại.
Không bao giờ.
“Anh đã cắt đứt liên lạc với Hứa Mạn Đình và bảo ta để lại tất cả đồ đạc của em. Đừng quên , không?”
Ánh mắt hắn ảm đạm, từ trong túi lấy ra hai bức ảnh. Là ảnh chụp chung của chúng tôi.
“Những bức ảnh này, khi chưa biết em là Uẩn thì đã giữ lại, chỉ là không dám đối mặt với cảm của mình, nên giấu đi, cũng không nghĩ đến việc hủy chúng.”
Tôi đưa tay nhận lấy.
Dưới ánh mắt vui mừng của hắn, tôi tự tay xé nát những bức ảnh. Thản nhiên : “Ồ, tôi đã quên từ lâu rồi, cũng không cần giữ lại. Hy vọng sau này không giữ những thứ này nữa, như sẽ khiến trai tôi ghen.”
Hắn khẽ run lên, mắt đỏ hoe chằm chằm mảnh vụn dưới đất.
Tôi quay người bước đi. Lại thấy hắn ngồi xuống, từng chút một nhặt lại những mảnh vụn dưới đất.
Tôi không ngoảnh đầu lại nữa.
Những gì của quá khứ, lẽ ra nên để nó qua đi.
18.
Về đến nhà tôi mới biết. Những năm qua Hứa Mạn Đình mượn danh nghĩa của tôi, đã sử dụng không ít tài nguyên của nhà họ Cố.
Người nhà họ Cố chưa bao giờ tính toán.
Trong một đêm, ta từ thiên đường rơi xuống bùn lầy, bị buộc phải trả lại những lợi lộc đã chiếm đoạt. Trở thành một kẻ nghèo nàn. Những năm qua ta đã hình thành thói quen tiêu xài hoang phí nên từ xa hoa về tiết kiệm khó như lên trời. Nhưng ta cũng không muốn ra ngoài tìm việc, chê tiền lương thấp.
Dần dần, ta thậm chí không trả nổi tiền ăn. Và những bức thư ban đầu, cũng bị Cố Thừa Trạch thu lại.
Cố Thừa Trạch không hề nể cũ.
Một lần tôi và Thẩm Chiêu đi ăn ở ngoài, qua một lớp kính, thấy Hứa Mạn Đình căm hận tôi. Rất nhanh, ánh mắt ta rơi vào thức ăn trên bàn của chúng tôi.
Tôi lau miệng, cùng Thẩm Chiêu rời đi. Chúng tôi vừa đi, Hứa Mạn Đình như sói đói lao vào, ăn đồ ăn thừa của chúng tôi. Rất nhanh, nhân viên phục vụ đi tới, đưa cho ta một phần ăn. Mỉm : “Bàn trước gọi cho , ăn từ từ. Ở đây có một công việc, có hứng thú tìm hiểu không?”
Hứa Mạn Đình miệng đầy thức ăn, đột nhiên dừng lại. Bật khóc nức nở.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đẩy ai vào đường cùng. Chỉ là không ngờ Cố Thừa Trạch lại ra tay tàn nhẫn như .
Nghe Cố Thừa Trạch cũng kiên quyết hoàn tục. Nhưng cũng vì những việc điên rồ mấy năm qua, người trong gia tộc đều cho rằng hắn không thích hợp người thừa kế, bị đã bị kéo xuống từ vị trí cao. Bây giờ hắn đã trở thành một cậu ấm vô danh. Thường xuyên bị nhốt ở nhà.
19.
Tôi biết trợ lý chắc chắn đã với Thẩm Chiêu về việc Cố Thừa Trạch đến tìm tôi và việc chúng tôi có ảnh chụp chung. Anh ấy luôn hay ghen, đặc biệt là những việc có liên quan đến Cố Thừa Trạch.
Tôi chủ an ủi : “Chúng ta dù không có ảnh chụp chung, sau này chúng ta sẽ có nhiều ảnh chụp chung mà.”
Anh nhướn mày, liếc tôi: “Ai không có?”
Có ảnh chụp chung, sao tôi không biết nhỉ?
Thẩm Chiêu cúi người, từ dưới giường lấy ra một túi nhựa kín. Mở ra, bên trong thực sự là một bức ảnh chụp chung. Chỉ là quá quen thuộc.
Thẩm Chiêu lúc tám tuổi không giống bây giờ, lạnh lùng u ám.
Cậu bé bị bắt cóc, mặt có vết đỏ. Đôi mắt đen tròn đáng lạnh lùng vào ống kính, không có chút khát khao sống. Bên cạnh là một bé buộc tóc hai bên. Trông có vẻ lớn bằng cậu. Mắt đầy sợ hãi, nước mắt lưng tròng, hoảng loạn vào ống kính.
Đây là...
Ảnh chụp khi chúng tôi bị bắt cóc, bọn bắt cóc gửi cho bố mẹ Thẩm Chiêu. Khi chụp ảnh, cậu đã biết bố mẹ sẽ không cứu cậu. Nên cũng không hy vọng gì.
Chỉ là không ngờ, Thẩm Chiêu lại xin bố mẹ bức ảnh này. Còn in ra, giữ suốt bao năm.
Tôi kinh ngạc.
“Anh chính là cậu bé đó...”
Tôi và Thẩm Chiêu không giống nhau. Cậu bị bắt cóc, không ai chuộc. Tôi thì bị chính bố ruột bán cho bọn buôn người.
Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh. Đó là quá khứ mà tôi không muốn nhắc đến nhất. Thậm chí sau khi cùng Thẩm Chiêu trốn thoát, tôi chưa từng nhắc lại chuyện này. Và cũng không quay về ngôi nhà đó nữa.
Cho đến khi trưởng thành, việc đầu tiên tôi là đưa những bằng chứng thu thập trong nhiều năm qua cho cảnh sát.
Tôi đã tự tay đưa bố vào tù.
Tôi nghĩ Thẩm Chiêu chắc cũng không muốn nhắc lại. Nhưng không ngờ lại giữ bức ảnh này, coi như bảo bối, giữ suốt bao năm.
Tôi bất ngờ lao vào lòng : “Vậy nên đã nhận ra em từ lâu rồi?”
Anh gật đầu: “Đáng tiếc, bé nào đó hồi nhỏ sẽ đến tìm , sau lại biến mất, còn kết qua thư với người không ra gì. Thậm chí khi gặp lại còn không nhận ra , còn sợ .”
Càng , tôi càng chột dạ. Nhanh chóng vùi đầu vào ngực , lầm bầm xin lỗi.
Nghĩ đến chuyện năm mươi triệu, tôi : “Anh thiệt to rồi.”
“Sao cơ?”
“Lẽ ra chỉ cần một năm bỏ ra năm mươi triệu em, giờ tốt rồi, toàn bộ gia sản của đều cho em, vượt xa số đó.”
Anh trầm ngâm: “Xem ra, đúng là thiệt thòi rồi.”
Tôi trợn tròn mắt.
Tôi có thể thiệt thòi. Nhưng dám thiệt thòi là sao?
Tôi lao tới cắn nhẹ vào cổ . Thấy cổ họng nhấp nhô.
“Vậy đền bù cho chút, sẽ không thiệt nữa.” Anh ôm tôi, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Tôi hoảng hốt : “Em không muốn vào trong!”
Vào trong rồi thì khó thoát một kiếp!
Anh dừng bước, đưa tay kéo áo. Nhướn mày nhẹ: “Em muốn ở đây sao? Cũng . Em quen kiềm chế , biết sẽ theo ý em.”
Tôi muốn giải thích, bị đè lên ghế sofa. Nụ hôn sâu không chút khe hở.
Đến nửa đêm. Tôi mệt đến không nhấc nổi ngón tay. Trong lúc mơ màng bống thấy ngón tay lạnh đi.
Ngẩng đầu, tôi bỗng thấy một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay áp út của mình.
Thẩm Chiêu bám chặt lấy tôi, nhẹ hôn lên mặt.
“Vợ. Quà cầu hôn cũng đã tặng rồi. Cho một danh phận cũng không quá đáng chứ?”
Không quá đáng.
Tôi vùi vào lòng .
Ngoài cửa màn đêm sao trời lấp lánh, ánh đèn thành phố sáng ngời.
Đã từng muôn ngàn ánh đèn không có lấy một ngọn vì tôi mà sáng.
Chúng tôi là hai đứa trẻ không nhà. Nay lại cùng nhau tạo nên một gia đình mới.
Đèn sáng suốt đêm dài.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?