Ánh Đèn Đêm Dài – Chương 1

1.

Hôm nay là sinh nhật của Cố Thừa Trạch. Bạn hắn với tôi rằng hắn đang ở quán trà thường lui tới.

Tôi vội vàng chạy đến đó. Cầm chặt hộp quà trong tay, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng. Bởi vì hôm nay tôi muốn cầu hôn hắn.

Khi tôi đến nơi, bên trong đã có một nhóm người đang ngồi, họ đều là của Cố Thừa Trạch.

Hắn mặc áo dài màu nhạt, tay trái là một chuỗi tràng hạt đã mài bóng. Cái đầu trọc trước kia giờ đã để tóc ngắn. Một người của hắn đột nhiên : “Cố ca, em nghe gia đình giục kết hôn rất gấp? Vậy chẳng phải là với Ôn Bái sắp có chuyện vui rồi sao?”

Tôi nắm chặt hộp quà trong tay, tim đập thình thịch.

Nhưng đột nhiên nghe thấy giọng của Cố Thừa Trạch: “Tôi sẽ không kết hôn với ấy.”

Hắn nhấp một ngụm trà, mắt hạ thấp, thờ ơ : “Sư phụ ấy là kiếp nạn của tôi. Nghe hôm nay ấy sẽ cầu hôn tôi, ba năm ở bên ấy đã là cực hạn, không bằng các cậu giúp tôi độ ấy đi. Cả đời này, tôi chỉ vì Đình Đình mà hoàn tục thôi.”

Lúc đó, đầu óc tôi lập tức trở nên tỉnh táo. Như thể mọi tạp âm bên ngoài đều tự tan biến.

Có người đột nhiên kích hét lên.

“Tôi đã Cố ca không thể quên bạch nguyệt quang của ấy mà!”

Hình như có ai đó về phía tôi. Tôi theo phản xạ trốn ra sau tường. Cả người sững sờ tại chộ, rất lâu không dám chớp mắt. Cho đến khi mắt khô rát và cay xè, nước mắt trào lên.

Đột nhiên thoáng thấy một bóng hình xinh đẹp, như cánh bướm bay. Vượt qua tôi lao vào phòng rồi nhảy vào vòng tay của Cố Thừa Trạch.

Đình Đình.

Bạch nguyệt quang quen biết hắn mười năm, hóa ra là Hứa Mạn Đình.

Cố Thừa Trạch luôn ghét người khác chạm vào mình, ngay cả dì cũng không dám tùy tiện chạm vào quần áo và cơ thể của hắn. Tôi lại càng không. Nhưng bây giờ, tôi chằm chằm vào biểu cảm và hành của Cố Thừa Trạch. Chỉ thấy hắn đỡ lấy eo của Hứa Mạn Đình muốn đẩy người ra. Nhưng không ngờ Hứa Mạn Đình lại ôm chặt hơn. Thế mà Cố Thừa Trạch cũng không giận, chỉ nhẫn nhịn : “Sao vẫn bướng bỉnh như , cẩn thận một chút.”

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, không phải hắn không biết quan tâm. Mà chỉ là trong lòng đã có người, không bao giờ có thể thay thế.

Ôn Bái tôi thì cũng buông bỏ .

Dù sao, ngay từ đầu tôi đã để khiến Cố Thừa Trạch hoàn tục.

2.

Cố Thừa Trạch là Phật tử của giới Kinh Khuyên, nổi tiếng là “một bông hoa trên đỉnh núi cao” mà người khác khó lòng với tới.

Hắn có ngoại hình xuất chúng, gia tài bạc triệu. Nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, hắn lại một mình đến một ngôi chùa nhỏ không ai biết ở thủ đô, cạo đầu hòa thượng. Sau đó, mẹ của Cố Thừa Trạch phải dùng cái ch.ết để ép hắn quay về thừa kế gia sản. Lúc này hắn mới rời chùa, trở về quản lý công ty vẫn không chịu hoàn tục.

Mẹ hắn tìm đến tôi, cho tôi ba mươi triệu. Tiền đặt cọc mười triệu. Chỉ cần thành công khiến Cố Thừa Trạch hoàn tục, hai mươi triệu còn lại sẽ chuyển cho tôi ngay trong ngày.

Ngay từ lần đầu gặp hắn tôi đã biết, hắn là một đoá hoa khó hái. Nhưng Ôn Bái tôi, lại thích nhất là thử thách. Tôi hăng hái, luôn cố tiếp cận hắn. Phương thức rất vụng về, mỗi lần đều để hắn ra.

Hắn lần nào cũng đuổi tôi đi. Sau đó tôi lại phải dỗ dành hắn, chỉ để có thể ở lại. Đến khi hắn biết nhà tôi ở đâu, sinh nhật của tôi là ngày nào.

Hắn đã thay đổi.

Cho phép tôi tiếp cận, cho phép tôi lấn tới. Tôi tưởng tôi là người đặc biệt. Ngay cả mẹ hắn cũng nghĩ rằng chúng tôi sắp có chuyện vui. Bây giờ mới thấy, ngay từ đầu chỉ là do tôi tự mình đa mà thôi.

Điện thoại reo thông báo có tin nhắn, là dì gửi.

【Bái Bái, nhờ có con mà Thừa Trạch cũng không còn nghĩ đến việc xuất gia nữa.】

【Hôm nay cầu hôn thế nào rồi? Nếu thành công, tháng sau thủ tục, tháng sau nữa tổ chức đám cưới, sang năm là có con!】

Dì rất tốt, không bao giờ tỏ vẻ hống hách. Là một trong số ít những người thật lòng mong tôi và Cố Thừa Trạch thành đôi.

Tôi ngập ngừng, nhắn lại: 【Dì, con không cầu hôn Cố Thừa Trạch nữa. Con tự nguyện từ bỏ nhiệm vụ, cũng không cần phần thù lao còn lại.】

3.

Cố Thừa Trạch vẫn chưa biết tôi đã đến.

Nghe thấy tiếng Hứa Mạn Đình nũng nịu trong phòng. Tôi nhắn tin cho Cố Thừa Trạch.

【Chúng ta chia tay đi.】

Trong phòng, điện thoại của Cố Thừa Trạch rung lên, đổ chuông. Hắn cầm điện thoại lên, ánh mắt lướt qua một cách bình thản.

Người bên cạnh hỏi. Hắn lạnh lùng đáp: “Chuyện không quan trọng.”

Tôi tự nhạo mình, ba năm trời chỉ để nhận lại bốn chữ “chuyện không quan trọng.”

Cũng may, tôi vẫn còn mười triệu này để bảo đảm. Tôi xóa hết thông tin liên lạc của hắn rồi mới quay lưng rời đi.

Ba năm qua, tôi luôn sống tại nhà họ Cố. Bây giờ chia tay với Cố Thừa Trạch thì đương nhiên phải thu dọn đồ đạc rời đi. Khi tôi kéo vali ra khỏi nhà chính lại thấy một bóng người trước mặt khiến tôi ngạc nhiên.

Anh họ của Cố Thừa Trạch.

Thẩm Chiêu.

Anh ấy mặc đồ thường ngày, lười biếng và ung dung quá mức. Ánh mắt đầy sự hiểm ác, khiến người khác không dám lại gần.

Tôi có chút sợ ấy.

Dì từng với tôi, ở thủ đô này, đắc tội với ai cũng đừng đắc tội với ta. Tôi cúi đầu, không dám , định kéo vali vượt qua ta.

Một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi. Biết không thể trốn thoát, tôi ngoan ngoãn gọi: “Anh họ.”

Anh ta tôi, khẩy: “Đã chia tay rồi thì sao còn gọi họ?”

Tôi ngạc nhiên ngước mặt lên, bắt gặp ánh mắt đen tối của ta.

Sao ta biết chuyện chia tay?

Anh ta đưa tay, dùng ngón cái lau đi mồ hôi nơi khóe mắt tôi. Tôi quay đầu tránh khỏi tay ta. Nhưng thấy ta nhíu mày, hỏi: “Khóc rồi?”

Không, tôi mệt.

“Không có chí khí gì cả.”

Có chí khí nên mới kiếm mười triệu.

“Em muốn trả thù, cũng có thể giúp em.” Anh ta nhẹ, chậm rãi : “Ngủ với , tất cả của sẽ là của em. Muốn tự mình trả thù thì tài nguyên của em có thể dùng.” Anh ta còn đáng sợ hơn khi không .

Ngủ với ta? Thế thì tôi còn mạng mà tiêu mười triệu này sao?

Nhưng tôi vẫn không kìm ta, vẻ mặt ngây thơ đầy nghi ngờ : “Nhưng em không muốn trả thù. Em kiếm mười triệu rồi, giờ cạnh tranh công việc gay gắt như , em phải việc từ thời nguyên thủy mới kiếm số tiền đó!”

4.

Kiếm mười triệu này, tôi đã may mắn lắm rồi.

Còn về Cố Thừa Trạch, hắn muốn tìm bạch nguyệt quang thì cứ tìm, muốn nuôi chim hoàng yến thì cứ nuôi. Dù sao, cũng không liên quan đến tôi nữa.

Nhưng tôi lại thấy vẻ mặt Thẩm Chiêu ngày càng tối sầm. Nhớ đến lời dặn của dì, tôi toát mồ hôi lạnh. Chân khẽ đậy, đang nghĩ cách trốn đi. Lại nghe ta hỏi: “Mười triệu là có thể em rồi sao? Vậy trả trước năm mươi triệu, cho thử.”

Tôi không nên lời: “Em không phải loại người thấy tiền là sáng mắt.”

“Một năm.”

“Được!”

5.

Sự ra đi của tôi dường như không ảnh hưởng gì đến Cố Thừa Trạch. Hắn cũng không quay lại chùa.

Lần nữa gặp lại hắn là một tháng sau, tại buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty Cố thị. Hứa Mạn Đình đứng ngay bên cạnh hắn. Những người tinh ý tất nhiên nhận ra đã thay đổi người. Phóng viên lập tức hỏi tôi đã đi đâu. Đối mặt với câu hỏi không muốn trả lời này, Cố Thừa Trạch hoàn toàn có thể từ chối trả lời hoặc chuyển chủ đề. Nhưng hắn lại lạnh lùng : “Chỉ là một người không quan trọng, buổi ra mắt lần này xin đừng nhắc đến những người không liên quan.”

Tôi chạm tay vào thẻ ngân hàng trong túi, mọi oán hận lập tức tan biến.

Đột nhiên điện thoại reo.

Là Thẩm Chiêu.

Anh ấy đưa tôi ra khỏi đó, rồi trả lương cao để tôi ấy. Chỉ là sau khi đưa tôi về, ấy chưa từng xuất hiện. Thỉnh thoảng mới nhắn vài tin trên WeChat. Tôi không quan tâm, dù sao ấy trả rất nhiều tiền.

“Em đang ở đâu?”

Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Ở nhà.”

Bên kia im lặng một lúc lâu, tôi thậm chí nghe thấy tiếng thở nặng nề của ấy. Anh ấy nhắc lại chữ “nhà” rồi : “Tối nay đi dự tiệc với , người của sẽ đưa em đến.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...