Ánh Đèn Dầu Sáng [...] – Chương 8

Tấm biển rơi xuống đất, nhanh chóng vỡ tan tành.

“Các người đang !”

Tôi muốn ngăn cản họ, họ đã chủ nhà đồng ý.

Sẽ dỡ cái trường tào lao này, đổi thành nhà thổ.

“Ai cho phép, ai ra quyết định ?”

“Là tôi.”

Vu Tam, người vẫn luôn trốn tránh tôi, cuối cùng cũng chịu xuất hiện trước mặt tôi.

“Tôi cho trường học.”

“Bây giờ nhà thổ  kiếm nhiều tiền nhất, trường nữ công đã lỗi thời rồi.”

“Nhà thổ nghe thì khó nghe chẳng phải cũng tạo cơ hội việc cho phụ nữ sao?”

Tôi tát thẳng vào mặt Vu Tam.

Mặt ta bị tôi đánh lệch sang một bên, ta vẫn khẽ.

“Đừng vội tức giận, mấy người tốt nghiệp xong, tôi sẽ ưu tiên sắp xếp cho các đến việc nhé?”

Tôi dường như chưa từng thực sự hiểu nổi ta.

“Cô quên Uyển Quân chết thế nào rồi sao?”

Còn dì Lý, Tiểu Khâu, thím Vương, họ dù là trực tiếp hay gián tiếp, cũng đều chết trong tay quân Nhật.

“Họ từng ngồi trong lớp học này.”

“Bây giờ định giẫm lên xương cốt của họ, xây nhà thổ tiếp khách Nhật à?”

Mặt Vu Tam hơi tối sầm xuống, nhanh chóng trở về vẻ mặt chỉ biết đến lợi nhuận.

Như thể thoáng tối sầm đó chỉ là ảo giác của tôi.

Cô ta châm một điếu thuốc, làn khói thuốc lượn lờ khiến tôi không rõ thái độ của ta.

“Phùng Quyên, không cần phải chuyện với tôi như .”

“Tôi cũng phải sống, cũng phải kiếm sống.”

“Cô không phải là ngay từ đầu đã biết Vu Tam tôi là người như này à.”

“Trước kia nguyện ý giao du với đám người dưới đáy xã hội các , cũng chỉ vì có lợi mà thôi.”

24

Toàn bộ nhà họ Vu đều chó săn cho quân Nhật.

Vu Tam dẫn đầu xây nhà thổ, thiếu gia Vu phiên dịch cho quân Nhật.

Lão gia Vu lặng lẽ đến thương hội, ở cột thương nhân dân tộc, tự tay gỡ bảng tên nhà họ Vu xuống.

Không lâu sau, tin lão gia Vu qua đời truyền đến.

Ngày nhà họ Vu đưa tang, tôi và Vọng Nam trốn trong đám đông.

Nhìn ta mặc đồ tang, vẻ mặt đờ đẫn.

Không biết ai dẫn đầu ném một quả trứng thối, ném vào vạt áo ta.

“Đồ phản quốc.”

Vài tên lính canh muốn ngăn cản, kẻ ra tay đã lẫn vào đám đông.

Chúng chỉ có thể cố gắng duy trì trật tự.

Vu Tam, người vốn sạch sẽ nhất, lại không lau sạch vết bẩn trên người.

Cũng không về phía người đã ném trứng vào ta, chỉ đờ đẫn bước về phía trước.

Vài người xung quanh mắng ta máu lạnh, có lẽ ta đã ra tay chết lão gia.

Vu Tam thực sự oán hận lão gia.

Oán trách tại sao ông ta luôn thiên vị trai, tại sao chỉ cho ta những bộ âu phục lộng lẫy vô dụng.

Nhưng lại dẫn trai đi quản lý sổ sách và kinh doanh.

“Nhưng sau này tôi đã nghĩ thông suốt, oán trách chẳng có ích gì, tôi phải tự mình giành lấy những thứ đó, tôi phải mặc bộ âu phục nhỏ bé này những điều mà trai không .”

, ta mở trường học, thúc đẩy giáo dục, quản lý kinh doanh, cho đến khi mọi người đều biết đến tên tuổi của Vu Tam.

“Lúc này, đã nhận câu trả lời mình muốn chưa, thực sự đã toại nguyện chưa?”

Vu Tam trong đám đông vẫn luôn không tôi.

25

Tôi và Vọng Nam quyết định đi đường thủy, vòng qua Hồng Kông, rồi từ Hồng Kông đến Vân Nam.

Tàu sẽ khởi hành vào ban đêm.

Chúng tôi mang theo hành lý, đi qua trường nữ công lần cuối.

Nơi đó đã cải tạo thành một nhà thổ, đèn lồng giấy Nhật Bản màu trắng nhợt nhạt mờ tối.

Vọng Nam nhẹ nhàng kéo tôi.

“Đi thôi Phùng Quyên, tàu sắp chạy rồi.”

Nhưng đôi chân tôi như nặng ngàn cân.

Không phải như , không nên như .

Tôi biết tiểu thư Vu Tam chỉ vì lợi nhuận, biết ta không bao giờ việc vô ích.

Biết ta rất ít khi bị cảm chi phối.

Nhưng ta đã đuổi việc giáo viên phân biệt đối xử vì dì Lý.

Vì chúng tôi, ta đã dọn dẹp một phòng chứa đồ trong đêm để chúng tôi tiện cho con bú.

Để giúp tôi thoát khỏi Trịnh Cường, ta đã liên lạc với sòng bạc ngầm, thậm chí còn tự mình mạo hiểm.

Thái độ của ta mấy ngày này thật kỳ lạ.

Giống như... cố khích tôi rời đi.

Dây đàn trong đầu tôi đứt phựt một cái.

Nhiều chuyện không hiểu liên kết lại với nhau, tôi đột nhiên có câu trả lời.

Tôi nhét Quyên Sanh vào lòng Vọng Nam, dùng hết sức chạy về.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...