3
Nữ công nhân và trường học vốn là chuyện nực .
Ban ngày phải việc, ban đêm phải chăm con.
Những người trí thức này chỉ biết chửi rủa chúng tôi, không biết tiến thủ, không muốn tiến bộ.
Bó chân nhỏ cũng bó luôn cả não.
Nhưng nếu thực sự hỏi, phụ nữ đi học thì ai chăm con?
Con đói phải cho bú sữa thì phải sao? Căng sữa bẩn quần áo thì phải sao?
Tất cả đều ấp úng, quanh co, sang chuyện khác.
Thật giả tạo.
Tôi chắc chắn rằng lớp ban đêm cho nữ công nhân này sớm muộn gì cũng phải đóng cửa.
Nhưng đến chiều ngày hôm sau, tôi vẫn chưa tìm nơi nào đồng ý nhận một người phụ nữ quê mùa có con việc.
Cả một ngày, tôi không ăn một hạt cơm nào.
Tôi có thể chịu đói Quyên Sanh đã không còn sức khóc.
Đi lòng vòng, tôi đành quay lại cổng trường nữ công.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận sự chế giễu của tiểu thư Vu Tam.
Nhưng ấy chỉ dẫn tôi thẳng đến căn phòng chứa đồ bên cạnh lớp học.
Nhìn là biết mới dọn dẹp, trên kính cửa sổ còn đọng nước chưa khô.
Than củi khiến căn phòng trở nên ấm áp.
“Sau này các cho con bú ở đây.”
Giọng điệu của Vu Tam vẫn còn hơi gượng gạo.
“Các xem còn thiếu gì nữa, tôi sẽ tìm người bổ sung.”
4
Một cảm giác rất khó thành lời.
Người này dường như không tệ như tôi tưởng tượng.
Kết quả là ngay giây tiếp theo, tiểu thư Vu Tam đã mời người của tòa soạn đến phỏng vấn.
Lớp nữ công ban đêm, vì tính đến nhu cầu của phụ nữ, đã mở riêng một căn phòng để cho con bú, thật là một hành thiện tâm.
Cô ấy cầu phóng viên viết riêng một bài báo để tuyên truyền.
“Tiền của Vu Tam tôi, tất nhiên không thể tiêu uổng.”
“Nào nào nào, mọi người cùng chụp một bức ảnh nào.”
Tôi khom lưng định chuồn đi.
Vu Tam liền dùng một viên kẹo mạch nha, dụ Quyên Sanh vào lòng.
Ép tôi chụp một bức ảnh chụp ảnh chung gượng gạo trước mặt nhiếp ảnh gia.
Đó là bức ảnh chụp ảnh chung đầu tiên của tôi và Vu Tam.
Vài cùng học thấy cảnh này, đều không nhịn khúc khích.
“Cô đừng trách, tiểu thư Vu Tam vốn là như .”
5
Xuất thân là thương nhân, là một người kinh doanh thực thụ.
Mở lớp nữ công ban đêm cũng là chạy theo trào lưu văn hóa mới.
Muốn chứng minh với cha rằng, ấy không thua kém gì người trai từng du học Nhật Bản.
Mọi khoản chi tiêu của trường nữ công đều tính toán chi li, lấy tiền từ chính những người trong trường.
Ví dụ như thím Vương lớp trưởng, gia đình buôn gạo.
Như trường nữ công mua gạo có thể giảm còn tám phần.
Ủy viên học tập Tiểu Khâu là cháu họ xa của ông chủ tiệm than.
Có thể lấy than củi ít khói với số lượng lớn.
Người bị căng sữa mà không gì hôm đó là Uyển Quân, chồng ấy ở nhà máy lọc dầu.
Xăng dầu vốn hai tiền, chỉ cần một tiền là có thể mua .
“Nhưng dù có tính toán chi li đến đâu, một trường học như vẫn phải tốn không ít tiền.
“Cho nên hôm đó ấy mới tức giận khi thấy lớp học lộn xộn như ...”
Họ lấy sách giáo khoa ra cho tôi xem.
Những thứ khác Vu Tam có thể keo kiệt, mỗi cuốn sách giáo khoa đều in mực rõ ràng.
Đây là do Vu Tam tự biên soạn rồi gửi đến nhà in, in ra từng cuốn một.
Tổng hợp sách giáo khoa cho trẻ mẫu giáo, có cả bảng chữ cái và số học đơn giản.
Thậm chí còn vẽ tranh phác họa những cảnh sinh hoạt như mua rau bán gạo.
“Giáo viên đến đây giảng dạy cũng là do ấy bỏ rất nhiều công sức mới mời .”
“Có mấy người cổ hủ nghe là dạy phụ nữ.”
“Nói là " tổn thanh danh, nhục danh dự" nên không muốn đến nữa...”
“Vậy lần trước tôi đã những lời lỗ mãng như thế, chẳng phải đã đắc tội với giáo viên đó rồi sao.”
“Không sao không sao, giáo viên đó chế giễu dì Lý khẩu âm nặng, giá lại còn cao.”
“Tiểu thư Vu Tam đã sớm muốn đuổi việc ông ta rồi.”
6
Lần mời tôi đến học này, không phải những nữ sinh cách biệt hai thế giới với tôi nữa.
Mà là người phụ nữ lo lắng phiền người khác hôm đó, chạy ra ngoài cho con bú đến tím tái cả người.
Đôi bàn tay của ấy cũng đầy vết chai sạn và nứt nẻ vì lạnh như tôi.
Nhưng mắt của ấy lại sáng hơn tôi.
Sách học chữ ấy cho tôi mượn còn có vết dầu mỡ của tiệm bánh bao nhà ấy.
Bạn thấy sao?