Quay lại chương 1 :
Tôi hất tay bà ta ra ngay: “Bà muốn trưởng bối của ai thì đi mà ! Bà không xứng kết thân với tôi!”
Mẹ chồng nghe thì không chịu nổi, lên: “Ê ê ê, ăn kiểu gì hả!”
“Kỳ Ngôn, sao em lại như thế?” — lại thêm ta, không có não nên lại xông tới.
Tôi đã thấy chán vì chạm mặt bọn họ, nghe bà già kia lải nhải càng thấy phiền.
Giờ Kỳ Ngôn còn muốn nhào vào góp phần, đừng trách tôi phát điên.
“Anh quản tôi gì à? Sao không đi mà quản mẹ mình! Già đầu rồi mà lắm mồm cứ như ngày mai chết tới nơi! Hết chuyện à mà cứ suốt ngày kiếm chuyện?”
“Còn nữa! Người khác tôi thì im thin thít, tôi mới mở miệng thì nhảy vào lên lớp dạy đời, tôi nên cái này không nên cái kia! Ai cho cái quyền đó hả!”
Tôi trực tiếp ném cái túi vào người ta, miệng không ngừng xả: “Tôi thấy tôi nên xé toạc cái miệng thối của ra! Đánh cho cái thứ não heo nhà sáng mắt! Cả nhà đều là lũ đầu đất!”
Tôi càng càng tức, xông thẳng vào cửa hàng ngồi phịch xuống: “Mua đồ chứ gì? Được, tôi ngồi đây xem các người mua! Tôi muốn xem mấy người chọn gì! Tôi sẽ đập hết! Để mấy người mua thành đồ nát! Cho mấy người thối luôn, nát luôn!”
Bọn họ bị khí thế của tôi dọa cho sợ, lại bị người xung quanh chằm chằm, không tiện lớn chuyện, mà lại rụt cổ quay người bỏ đi.
Tôi ngồi thở một lúc, tiện tay lấy đôi giày vừa thử đi tính tiền.
Nhặt túi xách dưới đất rồi đi ra, vừa đúng lúc thấy bọn họ bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp, tôi liền theo vào.
Hạ Thiển Thiển vừa cầm một chiếc áo lên, tôi lao đến giật phắt khỏi tay: “Cô mặc cái gì mà mặc!”
Hạ Thiển Thiển giật mình hoảng hốt, Kỳ Ngôn lập tức kéo ta vào lòng: “Tần Cẩm, em điên rồi à!”
“Tôi điên cái đầu gối bà nội ấy!” Tôi tống cái áo vào ngực ta. “Điên! Điên! Tôi đang diễn điên cho mấy người xem đây này! Thế nào? Điên đủ chưa!”
Bọn họ sợ đến nỗi mặt mũi tái mét, lập tức quay lưng chạy ra khỏi cửa hàng.
Tôi đưa chiếc áo lại cho nhân viên: “Gói lại giúp tôi.” Rồi quẹt thẻ thanh toán, lại tiếp tục đi tìm bọn họ.
Thấy họ đang mua đồ uống mát lạnh.
Tôi hô hố bước tới: “Trùng hợp ghê! Uống đồ mát à! Ngon không? Sảng khoái không? Có mát lòng mát dạ, bay tận trời xanh không?”
Cả đám không ai dám lên tiếng. Tôi giật phắt cốc nước của Kỳ Ngôn: “Uống cái đầu mày ấy! Uống cái gì mà uống!”
“Em bị gì !” Kỳ Ngôn phát cáu.
“Liên quan gì đến ?” Tôi ném ly của ta vào thùng rác, rồi giật tiếp của mẹ chồng: “Bà cũng đừng uống! Đồ già khọm còn màu!”
Mẹ chồng bị tôi dọa cho đứng hình, một lúc sau mới run run chỉ tay vào tôi: “Đồ điên!”
Tôi giật luôn ly kem của Hạ Thiển Thiển, dí thẳng vào bàn tay đang chỉ vào tôi: “Điên cái bà nội bà ấy! Bà mới là đồ điên! Bà là bà điên rách não! Già khọm rồi còn trò, cút mẹ bà đi!”
Tôi sang Hạ Thiển Thiển, ta chẳng dám lại, chỉ biết kéo tay Kỳ Ngôn thì thầm: “A Ngôn, hay là mình đi thôi…”
Cả đám vội vã bỏ chạy, tôi còn đứng phía sau hô: “Lũ đầu heo! Đừng chạy! Không phải đi mua sắm sao? Chạy cái gì mà chạy!”
Sau vụ đó, mãi đến ba ngày trước khi hết thời gian chờ ly hôn tôi mới gặp lại Kỳ Ngôn.
Lúc ấy là tại một buổi tiệc, ta đi cùng Hạ Thiển Thiển với tư cách trai.
Vừa thấy hai người họ, tôi lập tức nhớ lại chuyện hôm đó, tâm trạng liền phấn chấn hẳn.
Không ngờ Hạ Thiển Thiển cái đồ “não heo” kia còn dám tới bắt chuyện.
Chắc ta nghĩ trong hoàn cảnh trang trọng thế này, tôi sẽ không dám gì.
Thấy người nhà họ Hạ đang đứng gần đó, ta như có chỗ dựa, một cái rồi lên tiếng: “Chị Tần, trùng hợp ghê!”
Nghe cái giọng ngọt như nhỏ mật đó, tôi lười nhịn, liền đảo mắt một cái, lạnh lùng mở miệng: “Gọi ông nội gì?”
Hạ Thiển Thiển chẳng tức giận, còn đắc ý, giọng mỉa mai: “Cảm ơn chị Tần đã nhường A Ngôn cho em. Tháng sau bọn em kết hôn rồi.”
Tôi chỉ nhạt, không đáp. Nhưng ta lại càng nước tới.
Rõ ràng muốn lấy lại thể diện sau lần bị tôi cho mất mặt.
“Thật ra em với A Ngôn sớm đã nên ở bên nhau rồi, chỉ vì em đi du học nên mới lỡ mất. May mà ông trời có mắt, người có rồi cũng về với nhau. Cảm ơn chị đã trả A Ngôn lại cho em.”
“Tôi vứt rồi mà còn quý như vàng à.” Tôi lạnh lùng quét mắt hai người, “Chúc hai người hạnh phúc, thối rữa cùng nhau.”
Sắc mặt Hạ Thiển Thiển lập tức biến đổi: “Cô!”
“Tần Cẩm!” Kỳ Ngôn cũng giận dữ lên tiếng, “Sao trước đây tôi không nhận ra độc ác như ? Chúng ta nên chia tay trong hòa bình, lại ăn cay nghiệt!”
“Ai muốn chia tay hòa bình với ?” Tôi khẩy. “Anh quên rồi à? Mẹ còn dẫn cả cảnh sát tới bắt tôi, nhớ không?”
Tôi quay sang Hạ Thiển Thiển, nhếch môi: “Cô cũng nên cẩn thận đấy. Cẩn thận không khéo mẹ chồng tương lai lại kéo cảnh sát đến bắt vì tội ngoại , rồi tống vô tù bắt ngồi máy khâu!”
Kỳ Ngôn lập tức không nhịn nữa: “Tần Cẩm, em đừng quá đáng! Cho em mặt rồi đúng không!”
Tôi tát thẳng vào mặt ta: “Là tôi đang cho mặt đấy à? Hai người đầu heo các người bị mẹ dùng giẻ lau não rồi à? Tự mò đến chuốc nhục, bị chửi không chịu nổi lại tôi quá đáng, bị đa nhân cách hay bị rối loạn thần kinh đấy?”
“Cô sao lại đánh người?” Hạ Thiển Thiển ôm lấy mặt Kỳ Ngôn, ra vẻ đau lòng, “A Ngôn, có sao không?”
Tôi xoa tay khẩy: “Anh ta đáng bị đánh thì tôi đánh thôi. Cô cũng muốn bị đánh thì tôi chiều luôn.”
Hạ Thiển Thiển chột dạ, ánh mắt né tránh — vì ta biết tôi thật sự dám.
Tôi dí ngón tay vào ngực ta từng cái một, tâm trạng cực kỳ thoải mái: “Tốt nhất là đừng tới dây vào tôi, tôi mà nổi điên thì không biết chuyện gì xảy ra đâu.”
Vừa xong, hai người kia lập tức lộ ra vẻ e sợ, rõ ràng là nhớ lại cảnh tượng điên loạn lần trước.
Cuối cùng không dám gì thêm.
Có lẽ ngay từ đầu, Hạ Thiển Thiển đã định giở trò nên tôi để ý nhất cử nhất của ta trong bữa tiệc.
Thế là tôi vô đụng phải một màn “thiên kim thật muốn khiến thiên kim giả thân bại danh liệt”.
Trong hành lang, Hạ Thiển Thiển đang chuyện với một nhân viên phục vụ.
“Ly rượu này nhất định phải đưa tận tay cho Hạ Chi Chi. Còn ly này… thôi để tôi tự đưa cho Kỳ Ngôn.” Tôi thấy Hạ Thiển Thiển cầm một ly rượu rời đi.
Bỏ thuốc cho Hạ Chi Chi thì tôi hiểu, thế với Kỳ Ngôn là có mục đích gì?
Chỉ có một khả năng — ta vốn chẳng muốn có Kỳ Ngôn.
Bạn thấy sao?