Mẹ Kỳ Ngôn chỉ là một bà già nông thôn không hiểu pháp luật, ngay cả khi có mặt cảnh sát vẫn ngang nhiên giật điện thoại của người khác.
Đó là cái iPhone 16 mới nhất đấy, đủ yếu tố để khởi tố rồi.
Sau khi cảnh sát giải thích và giáo dục, bà ta miễn cưỡng trả lại điện thoại cho tôi với vẻ mặt khó chịu.
Tôi lập tức gọi điện cho trai và luật sư của mình.
Vì một khi đã kiện tội mưu sát thì tính chất vụ việc hoàn toàn khác rồi.
Kỳ Ngôn và mẹ ta bị đưa về đồn cảnh sát, còn Hạ Thiển Thiển cũng phải theo về rõ sự việc.
Đến trụ sở, sắc mặt Kỳ Ngôn lập tức thay đổi, trong mắt vừa sốc vừa hối hận.
Bởi vì luật sư của tôi và trai tôi chính là cấp trên của ta — và là cấp trên của cấp trên luôn.
Anh ta hoàn toàn không biết tôi là đại tiểu thư của Tập đoàn nhà họ Tần.
Tất nhiên ta cũng không biết, vì muốn ở bên ta, tôi từng cắt đứt liên lạc với gia đình. Là trai tôi thương tôi, vừa chu cấp tài chính, vừa sắp xếp công việc tốt cho ta.
Không ngờ, Kỳ Ngôn lại tệ đến mức này.
Trong phòng thẩm vấn, mặt mũi Kỳ Ngôn tái mét, không dám một lời, cứ kéo kéo mẹ mình ra hiệu bớt lại.
Nhưng mẹ ta đâu chịu nghe, bị con dâu đuổi khỏi nhà, bà ta sao có thể bỏ qua chuyện này!
“Các cảnh sát ơi, con trai tôi ngày nào cũng đi mệt muốn chết! Còn con mụ này thì chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, giờ còn đuổi con tôi ra khỏi nhà! Các xem có ra thể thống gì không!”
Luật sư của tôi lấy sổ đỏ ra đưa cho cảnh sát: “Căn nhà này là tài sản cá nhân của Tần Cẩm, ấy có toàn quyền quyết định ai ở, ai không.”
“Không đúng!” Mẹ chồng giật phắt lấy sổ đỏ, “Nó đã gả cho con trai tôi rồi! Vậy nhà này là của con trai tôi!”
Cảnh sát nháy mắt, xem như đã hiểu phần nào con người của bà mẹ chồng này, chẳng buồn liếc mắt, chỉ quay sang phía chúng tôi :
“Đây là tài sản có trước hôn nhân của Tần, hoàn toàn không liên quan đến Kỳ Ngôn.”
“Ai thế! Gả gà theo gà, gả chó theo chó! Nó đã gả vào nhà họ Kỳ chúng tôi, thì tài sản của nó chính là của nhà họ Kỳ!” Bà ta hùng hồn lắm, “Thời buổi này mà còn có kiểu con dâu như thế, dám đuổi chồng ra khỏi nhà! Thời chúng tôi á, đã bị đánh chết từ lâu rồi!”
Bà ta quay sang tôi, lớn giọng : “Cô tốt nhất nên biết điều, quỳ xuống xin lỗi tôi! Tôi rộng lượng thì cho con trai tôi không ly hôn với !”
Sắc mặt trai tôi đã khó coi đến cực điểm, tôi ra hiệu cho bình tĩnh.
“Tôi xin đấy, bảo con trai ký đơn ly hôn đi.” Tôi Kỳ Ngôn mặt cắt không còn giọt máu, giọng đầy mỉa mai. “Còn chuyện xin lỗi ấy à, cho dù ba người nhà có quỳ xuống lạy tôi, cái hôn nhân này tôi vẫn muốn chấm dứt!”
Kỳ Ngôn lập tức bật dậy: “Không! Tôi không ly hôn!”
“Cẩm Cẩm, là sai rồi.” Giờ thì Kỳ Ngôn thật sự cuống cuồng, “Là sai, em tha lỗi cho đi.”
Mẹ ta kéo tay con trai, mặt dày lớn: “Con trai, ly thì ly! Các cảnh sát ơi, ta ngoại , còn lãng phí tuổi xuân của con trai tôi, ta phải bồi thường tổn thất tinh thần cho nó!”
Đến nước này mà bà ta vẫn tiếp tục bịa chuyện.
Luật sư của tôi lập tức cảnh cáo: “Bà à, nếu không có bằng chứng cụ thể, thân chủ tôi hoàn toàn có quyền kiện bà tội phỉ báng. Thêm nữa, con trai bà vứt thân chủ tôi lại trên cao tốc, hành vi này đủ yếu tố cấu thành tội mưu sát. Cô ấy có quyền khởi kiện.”
Mẹ Kỳ Ngôn chẳng hiểu mấy chuyện này, sau khi Hạ Thiển Thiển thì thầm nhắc nhở, bà ta cuối cùng cũng hiểu — nếu tôi thật sự muốn, hoàn toàn có thể khiến bà ta và con trai cùng ngồi tù mọt gông.
Ngay lập tức bà ta không dám thêm gì nữa, còn sắc mặt Kỳ Ngôn thì trắng bệch.
“Anh sai rồi, Cẩm Cẩm, em tha thứ cho đi.”
Tôi chẳng thèm liếc ta một cái, đứng dậy chào cảnh sát: “Các có việc gì thì trao đổi với luật sư của tôi là . Ngoài ra, tôi cũng muốn nộp đơn ly hôn luôn.”
Mẹ chồng lẽo đẽo bám theo tôi ra ngoài như cái đuôi.
“Tần Cẩm! Đứng lại cho tôi!” Mặt mày bà ta hung tợn, gào lên: “Tôi cho biết! Căn nhà này là của con trai tôi! Đừng hòng đuổi chúng tôi!”
Tôi sẵn sàng “tay đôi” với bà già chua ngoa này: “Tôi không những đuổi, mà là đuổi cho bằng ! Cả lũ nhà các người cút hết đi cho tôi!”
“Cô! Con đàn bà mất dạy, tôi phải đánh mới !” Bà ta tức giận giơ tay định đánh tôi, tôi lập tức chặn lại.
Tôi hất mạnh tay bà ta ra, lạnh lùng : “Bà dám đánh tôi, con trai bà xong đời! Anh tôi sẽ đánh cho tàn phế! Mà đánh tàn phế còn nhẹ, tôi sẽ bảo tôi tống cổ nó sang châu Phi, để người ta bắt nô lệ! Không tin thì cứ thử xem!”
Nghe bà ta bắt đầu hoảng sợ, vẫn không cam tâm, ngồi phịch xuống đất bắt đầu gào: “Đánh người rồi! Con dâu đánh người rồi!”
Bà ta đã diễn thế rồi, tôi cũng không thể không “diễn lại”.
Tôi bước tới, đá cho bà ta hai phát: “Đánh đấy thì sao nào! Cứ gào tiếp đi, tôi còn đánh tiếp!”
Bà ta bị tôi đá cho kêu oai oái, vừa định gào tiếp thì lại dính thêm một cú đá nữa.
Thấy bà ta cuối cùng cũng im re, tôi tính quay người bỏ đi, chợt nhớ ra bà ta còn mặc đồ của tôi.
Tôi lập tức quay lại giật lấy áo khoác trên người bà ta, bà ta sợ hét toáng lên: “Ái da! Giết người rồi…”
Kỳ Ngôn vừa đúng lúc bước ra, lập tức chạy tới giữ tôi lại: “Em gì !”
“Tôi lột đồ!” Tôi hất tay ta ra, định xông lên tiếp, bắt chước kiểu vô lý của bà mẹ chồng: “Áo tôi mua, tôi thích lột thì lột!”
Kỳ Ngôn còn định ngăn tôi, bị trai tôi túm lại: “Cậu dám đụng vào nó thử xem!”
Không ai cản , tôi lập tức lột phăng chiếc áo lụa ra.
Vừa kéo ra, cả người bà ta lộ nguyên chiếc áo hai dây ren, bên trong là nội y màu đỏ chót, mỡ thì bị siết chặt phòi cả ra ngoài.
Nhìn mà tôi suýt bật .
Ban đầu tôi định tiện tay quăng cái áo ra ven đường, lại sợ bà ta quay lại nhặt.
Thế là tôi xách nó đi thêm vài bước, ném thẳng vào bãi rác phía sau đồn công an.
Bãi rác lúc đó nhiều rác lắm, mùi hôi bốc lên nồng nặc.
Muốn nhặt thì tự lội vào đấy mà nhặt.
Cùng với đơn kiện ly hôn là thông báo sa thải của Kỳ Ngôn.
Anh ta ầm lên, vác hợp đồng lao ra để lý.
Nhưng lần này ta đụng trúng tường sắt rồi — vì trai tôi là kiểu người cực kỳ bênh người nhà.
Anh tôi không nhiều, trực tiếp bồi thường một khoản rồi còn tuyên bố rõ ràng trong giới.
Từ nay về sau, Kỳ Ngôn sẽ không có chỗ đứng trong ngành nữa.
So với kết cục đó, tôi cảm thấy khá hài lòng.
Bạn thấy sao?