Tôi chộp ngay cái gạt tàn thuốc ném xuống ngay chân ta: “Điên cái đầu ! Tôi còn muốn đập nát cái sọ nữa kìa!”
Mẹ chồng vừa tức vừa sợ: “Điên rồi điên rồi! Nó đập hết đồ đạc trong nhà rồi!”
Tôi cầm lấy quả táo ném thẳng vào đầu bà ta: “Câm miệng! Không thì tôi ném chết bà bây giờ!”
Hạ Thiển Thiển sợ quá, né ra sau, không dám hé một lời.
Nhưng tôi không định tha cho ai cả. Đã phát điên thì ai cũng phải chịu, công bằng tuyệt đối!
Tôi chộp cả rổ hạt óc chó trên bàn ném thẳng ra ngoài.
Óc chó bay tứ tung, cả ba người đều bị trúng.
Lúc này họ mới thật sự tin là tôi đã mất kiểm soát, vừa chửi vừa hoảng loạn rút lui khỏi nhà tôi.
Người của công ty chuyển nhà việc rất nhanh, ngoài vài món đồ cá nhân và đồ dùng sinh hoạt của tôi, mọi thứ đã chuyển ra hết.
Tất cả chất đống dưới tầng, tôi gọi điện bảo Kỳ Ngôn đến lấy.
Kỳ Ngôn vừa đến nơi thấy cảnh tượng liền chết sững.
Anh ta không ngờ tôi lại thật sự đến mức này.
Anh ta bực bội : “Chẳng phải chỉ là cãi nhau mấy câu thôi à, có cần thiết đến mức này không?”
Tôi tức đến bật .
Không bị người ta ném xuống cao tốc chắc tôi còn tưởng bên cạnh mình là người chứ không phải quỷ.
Trước đây tôi đúng là mù mắt, đầu óc chắc bị mỡ heo che mất, mới có thể thích một tên não heo như .
Nhưng nghĩ lại cũng tốt, chính cái “não heo” này đã giúp tôi tỉnh táo ngay lập tức.
Ban đầu tôi còn thấy đau lòng, cay đắng, giờ thì chỉ còn lại tức giận và ấm ức.
Muốn phát điên lên .
“Thiển Thiển mấy năm mới về nước một lần, không quen đường xá, đi đón ấy có gì sai? Em quá rồi!”
“Anh còn biết xấu hổ không? Đi đón người thì đi, vứt tôi giữa cao tốc để đi đón ta! Tôi là loại người rẻ mạt thế à? Hay tôi là một phần trò chơi của các người? Làm quá rồi à? Sao mà lại không quá?”
Tôi càng càng tức, giọng cũng mỗi lúc một sắc bén: “Tốt nhất là câm miệng ngay! Đừng chọc tôi nữa, không thì tôi người đánh với con sen trắng kia què giò rồi quăng lên cao tốc luôn!”
Kỳ Ngôn tôi, mặt đầy vẻ “em vô lý quá”: “Em thành ra như thế này từ khi nào? Anh vứt em xuống cao tốc là do em chuyện đấy chứ! Anh đón mẹ về ở cùng thì sao? Bà ấy giúp chúng ta việc nhà, còn nấu cơm cho chúng ta, không tốt à?”
Tôi thật sự chưa từng thấy ai mặt dày đến thế.
Mẹ ta việc nhà á?
Nhà có máy hút bụi robot, hút xong có máy lau nhà, bát đũa có máy rửa chén.
Bà ta đến hơn một tuần rồi, tôi chưa có nổi một bữa cơm tử tế.
Còn không một lời, gì là bị vặc lại ngay: “Cô coi thường bà già nông thôn như tôi hả?”
Là sao? Là tôi đáng đời hả?
Tôi đáng đời không ăn cơm đàng hoàng, tôi hai câu thì bị vứt ra cao tốc hả?
Đúng , tôi chính là đáng đời! Ai biểu tôi mù mắt chọn phải tên đầu đất như ta!
Còn chưa kịp nổi điên, thì thấy mẹ chồng cùng Hạ Thiển Thiển dẫn theo hai cảnh sát hớt hải chạy vào: “Cảnh sát ơi, chính ta! Chính là ta đuổi chúng tôi ra khỏi nhà! Có ai dâu mà như không chứ!”
Tôi Kỳ Ngôn lạnh.
Thú vị thật đấy, đã chơi thì chơi cho tới cùng.
Gọi người hả, ai mà không biết gọi!
Tôi vừa định rút điện thoại gọi người, không ngờ mẹ chồng đã xông lên giật lấy.
“Cảnh sát ơi, tôi chỉ mới ta vài câu, ta liền định gọi người đến đánh tôi – một bà già – đây này.”
“Tôi khổ quá mà, sao lại có đứa con dâu thế này chứ…”
Bà già này đúng là giỏi vu oan giá họa khiến tôi mở mang tầm mắt.
Tôi quay sang Kỳ Ngôn, định xem ta xử lý thế nào.
Không ngờ lời ta ra còn khiến tôi choáng hơn.
“Tần Cẩm, tới nước này rồi thì cũng thẳng luôn. Công việc của là do tự cố gắng có , chẳng liên quan gì đến em cả. Ngày nào cũng cực khổ bên ngoài, em còn vu khống như , thật sự quá thất vọng về em rồi! Đừng có loạn nữa, sự nhẫn nại của có giới hạn đấy!”
“Cảnh sát ơi, chuyện hôm nay chỉ là mâu thuẫn vợ chồng nhỏ thôi, phiền các rồi.”
Vừa , Kỳ Ngôn vừa định tiễn cảnh sát đi.
Ngay cả Hạ Thiển Thiển cũng chen vào đổ thêm dầu vào lửa.
“Chị Tần à, em biết lỗi ở em, là em ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong gia đình chị. Em dọn đồ đi ngay, chị đừng trách Ngôn, cũng đừng phiền các cảnh sát nữa…”
Kỳ Ngôn thấy Hạ Thiển Thiển nhún nhường đến , lại càng thấy mình nên ra dáng đàn ông.
Anh ta lạnh giọng mắng tôi: “Tần Cẩm, em quá lắm rồi đấy. Anh cảnh cáo em, lập tức xin lỗi mẹ và Thiển Thiển, còn phải xin lỗi cả mấy cảnh sát nữa!”
Tôi thực sự là đã nhẫn nhịn quá đủ rồi.
Cái gì đây?
Ba người hợp sức bắt nạt tôi chắc?
“Kỳ Ngôn, có một câu mẹ đúng đấy — với Hạ Thiển Thiển thật sự rất xứng đôi. Tôi cũng không cản đường hai người nữa. Hai người đến với nhau đi, chúng ta ly hôn!”
“Cô dựa vào cái gì mà đòi ly hôn với con trai tôi? Muốn ly hôn cũng phải là con tôi chủ đề nghị!”
“Con trai, đừng sợ, ly hôn thì ly hôn. Nhà cửa của nó, tiền bạc của nó, sau khi ly hôn cũng phải chia cho con một nửa. À đúng rồi, mẹ phải kiện nó ngoại ! Cho nó tay trắng rời khỏi nhà!”
Hạ Thiển Thiển nghe tỏ ra vô cùng kinh ngạc, trong mắt lại tràn đầy vẻ hả hê: “Bác , bác thật ạ? Chị Tần ngoại sao?”
“Hừ, tất nhiên rồi, bác tận mắt thấy mà.” Mẹ chồng rất chắc chắn như thể chuyện thật, “Con trai, chúng ta lập tức đi kiện nó! Cái cuộc hôn nhân này, hôm nay phải chấm dứt!”
Đúng là mở mang tầm mắt với kiểu ăn trắng trợn, không biết xấu hổ.
Còn dám cướp điện thoại tôi ngay trước mặt cảnh sát.
Thật coi tôi là quả hồng mềm, ai muốn bóp thế nào thì bóp chắc?
“Tôi muốn trình báo, thưa các cảnh sát. Tôi tố cáo bà già này tội cướp giật, vu khống. Ngoài ra, tôi muốn kiện ta — mưu sát.”
Tôi lạnh lùng Kỳ Ngôn, giờ phút này tôi đã không còn chút cảm nào với ta nữa.
Bạn thấy sao?