Mẹ chồng hừ lạnh, lại tiếp lời đổ dầu vào lửa: “Kỳ Ngôn, đừng phí lời với con đàn bà này. Mẹ đã rồi, nó chẳng có giáo dục, không biết trong cái nhà này ai mới là người có tiếng !”
“Tần Cẩm, bây giờ, cút ra khỏi nhà này cho tôi!”
Hai mẹ con họ phối hợp nhịp nhàng, mỗi lời ra đều là muốn chèn ép tôi.
Tôi nhịn không nổi nữa, phát điên.
Tôi giơ chân đá mạnh vào bàn trà: “Mơ giữa ban ngày! Người nên cút là mấy người!”
Cả đám sững sờ, như không tin những gì vừa nghe thấy.
Kỳ Ngôn tôi cũng đầy kinh ngạc.
Mẹ chồng thì lập tức nhảy dựng lên: “Con thật quá đáng! Dám chuyện với mẹ chồng như à?”
“Tôi sao lại không dám? Bà tưởng bà là ai? Bình thường tôi lễ phép với bà là vì tôi có giáo dục, coi bà là trưởng bối. Đã cho bà mặt mũi lắm rồi, bà còn bày đặt kiếm chuyện, chẳng phải là tự chuốc nhục sao?”
“Loạn rồi loạn rồi! Tôi thấy thật vô pháp vô thiên, dám ăn kiểu đó với người lớn!” Mẹ chồng bắt đầu gào khóc ăn vạ. “Kỳ Ngôn à! Con xem con cưới người vợ tốt quá nhỉ!”
Kỳ Ngôn đập tay lên bàn: “Tần Cẩm! Em còn như với mẹ nữa thì đừng trách không khách sáo!”
“Đó là mẹ chứ không phải mẹ tôi. Anh thích quỳ thì quỳ, thích nịnh thì nịnh, chuyện của , đừng kéo tôi vào.” Tôi không hề khách khí.
“Cả ba người, cút hết cho tôi!”
Sắc mặt Kỳ Ngôn lập tức thay đổi, vừa tức giận vừa bối rối.
Anh ta gằn giọng: “Nhà này là tôi , em lấy quyền gì đuổi tôi?”
Tôi ném thẳng sổ đỏ ra: “Dựa vào việc đây là nhà của tôi!”
Kỳ Ngôn đứng chết trân tại chỗ mất mấy giây, sau đó vội vàng cầm lấy sổ đỏ trên bàn, tên chủ sở hữu rõ ràng là tôi.
Anh ta sững sờ, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc: “Sao lại thế này?”
Anh ta không ngờ căn nhà này là của tôi.
Bởi vì tôi chưa bao giờ cho ta biết gia thế của mình.
Anh ta quá sĩ diện, tôi sợ nếu biết mình không bằng tôi sẽ tổn thương lòng tự tôn.
Tôi không muốn phải dậy sớm ba tiếng bắt tàu điện, không muốn chật vật nơi thành phố đắt đỏ như Bắc Kinh.
Ngay ngày thứ hai sau khi tán đổ , tôi đã nhờ thân đăng tin cho căn hộ này.
Căn nhà ở trung tâm thành phố, tôi lấy giá chỉ ngang nhà ngoại ô, cho Kỳ Ngôn .
Còn những năm qua con đường sự nghiệp của thuận buồm xuôi gió, chi tiêu trong nhà thấp vẫn sống mức trung lưu…
Tất cả những điều đó, không biết là do tôi giấu quá kỹ hay vì Kỳ Ngôn quá ngu ngốc, nên ta chưa bao giờ phát hiện ra.
Nhưng cuối cùng, cũng chỉ là tôi tự cảm chính mình.
Tôi gìn giữ lòng tự tôn của , còn thì giẫm nát trái tim tôi dưới chân.
Nghĩ đến đây, tôi đè nén nỗi cay đắng đang dâng lên trong lòng, lạnh nhạt :
“Cút chưa?”
Lúc này, dường như Kỳ Ngôn mới thật sự hiểu ra, những năm qua ta thuận lợi và may mắn là vì ai.
Anh ta lập tức luống cuống: “Cẩm Cẩm, chuyện hôm nay…”
“Tôi cút là cút!” Tôi chẳng buồn nghe ta giải thích hay đổ lỗi gì nữa.
Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi và chán ngán đến cực độ.
Lúc này mẹ chồng mới kịp phản ứng lại là tôi thật sự muốn đuổi họ ra khỏi nhà, bà ta hừ lạnh rồi gào lên: “Cô lấy tư cách gì mà đuổi con trai tôi! Cô có tư cách gì chứ!”
“Đây là nhà con trai tôi! Cô lấy quyền gì mà đuổi mẹ chồng đi! Cô ở nhà ăn của con tôi, dùng của con tôi, còn dám đuổi chúng tôi! Tôi thấy là muốn ăn đòn rồi!”
Tôi suýt phát điên vì bà già vô lý này, lập tức hất đổ ly trên bàn xuống sàn: “Tốt nhất là bà nên rõ ba chuyện: Thứ nhất, tôi chưa từng dùng của con trai bà, ngược lại, tất cả những gì ta có bây giờ đều là nhờ tôi!”
“Cái gọi là công việc tốt đẹp hiện tại của ta là do tôi nhờ trai tôi sắp xếp!”
“Thứ hai, tôi luôn tiêu tiền của chính mình, không hề liên quan gì đến con trai bà. Ngược lại, nếu không có tôi, ta không chỉ thất nghiệp mà còn không có chỗ mà ở!”
“Cuối cùng, đây là nhà của tôi! Tôi bảo ai cút thì người đó phải cút!”
Mẹ chồng lập tức gào lên ăn vạ: “Tôi cút cái gì mà cút! Người phải cút là mới đúng! Đồ đàn bà độc ác! Cô không xứng con dâu nhà họ Kỳ!”
“Tôi mới là người mù mới gả vào nhà bà! Chính bà mới là bà mẹ chồng ác độc! Cút ngay khỏi nhà tôi!”
“Còn cái áo lụa bà đang mặc, cũng là tôi mua đấy!” Tôi tức đến choáng váng, lao lên túm lấy áo khoác của bà ta kéo giật, “Cởi ra cho tôi!”
“Cô điên rồi!” Mẹ chồng hét lên, đẩy tôi ra.
Kỳ Ngôn cũng xông lên kéo tôi lại: “Em bình tĩnh một chút!”
Tôi tát thẳng vào mặt ta: “Bình tĩnh cái đầu !”
“Trời mưa như trút, tôi bị đuổi xuống cao tốc, giờ còn bắt tôi bình tĩnh?”
Lúc này, Hạ Thiển Thiển không biết chui từ xó nào ra, trong lúc tôi đang nổi điên thì nhẹ nhàng dịu giọng : “Chị à, chị đừng giận, bình tĩnh một chút. Hôm nay em mới về nước, sợ không tìm đường nên mới nhờ A Ngôn đi đón, chị đừng trách ấy.”
Giọng ta nhẹ nhàng yếu ớt như gió thoảng, ánh mắt thì tôi chằm chằm, vừa thỏa mãn vừa khiêu khích.
Còn tôi đừng giận, tôi suýt tức đến ngất vì cái thứ “bạch liên hoa” này.
Tôi dựa vào cái gì mà không giận! Tôi dựa vào cái gì mà phải bình tĩnh!
Tôi muốn phát điên! Tôi muốn bà điên!
“Được! Tôi không trách ta! Vậy tôi trách !”
“Lớn tướng rồi còn không tìm đường, là thiếu não hay teo não? Không biết đọc bản đồ? Không biết gọi taxi hả?”
Tôi vừa vừa tiến lại gần, nhạt mỉa mai: “Còn nữa! Nhà người ta cãi nhau thì liên quan gì tới ? Tới đây kiếm sự ý gì? Vừa thất học lại vừa vô giáo dục! Mong mỗi ngày đều bị người ta vứt trên cao tốc!”
Mặt Hạ Thiển Thiển tái mét, mắt đỏ hoe, môi run run, không thốt lời nào.
Trông ta chẳng khác nào đóa sen trắng sắp rụng, trông thì đáng thương thật ra giả tạo thấy rõ.
Kỳ Ngôn thấy liền hoảng, kéo ta núp sau lưng: “Tần Cẩm, em bình tĩnh lại!”
“Bình tĩnh cái khỉ gió gì! Cút đi!” Tôi lại vung tay tát một cái, đẩy ta ra thật mạnh, rồi quay đầu chộp lấy đồ trên bàn định ném. “Cút hết đi! Cút càng xa càng tốt!”
Chỉ trong vài phút, tôi đã đập nát không ít đồ.
Ba người bọn họ đều bị tôi điên loạn mà ném trúng vài món.
“Cô bị điên rồi à?” Kỳ Ngôn trừng mắt quát.
Bạn thấy sao?