Anh Để Tôi Lại [...] – Chương 1

Khi cảnh sát giao thông đưa xuống khỏi cao tốc thì đã gần sáu giờ tối.

Tài xế đang đợi tôi ở lối ra cao tốc lập tức che ô chạy đến: “Đại tiểu thư!”

Tôi cảm ơn cảnh sát rồi lên chiếc Bentley màu đen.

“Về khu nhà Tinh Túc.”

Trên đường đi, tôi không kìm mà đỏ cả mắt.

Tôi chỉ vài câu rằng không muốn sống chung với mẹ chồng, mà Kỳ Ngôn lại bảo tôi vô lý.

Cãi nhau mấy câu, ta liền đuổi tôi xuống xe: “Tự em bình tĩnh lại đi!”

Hoàn toàn không để tâm đến cơn mưa như trút nước, cũng không để ý tôi chỉ mặc mỗi một chiếc sơ mi mỏng.

Mưa rơi tầm tã trên người tôi, lạnh buốt và vô , chẳng khác gì việc Kỳ Ngôn ném tôi lại trên cao tốc giữa trời mưa.

Toàn thân tôi ướt sũng, lạnh đến run người, trái tim như cũng bị gió lạnh thổi qua mà tê dại, buốt giá.

Khi ở trên xe cảnh sát, cảnh sát đã an ủi tôi, lúc đó tôi thật sự đã muốn khóc.

“Chồng sao có thể để một mình ở đây?” Giọng cảnh sát không giấu nổi sự bất mãn. “Anh ta không biết chỗ này nguy hiểm cỡ nào sao?”

Anh ta biết chứ. Nhưng vẫn .

Điều đó có nghĩa gì?

Nghĩa là ta hoàn toàn không quan tâm đến tôi.

Cũng đúng thôi, từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi là nguyện.

Tôi thích Kỳ Ngôn hai năm, theo đuổi ta hai năm mới đến bên nhau.

Mới không lâu, chúng tôi vừa đăng ký kết hôn.

Vậy mà chỉ mới hai tháng, người chồng hợp pháp của tôi đã vứt tôi lại giữa cao tốc đông đúc xe cộ trong một cơn mưa xối xả.

Dưa hái ép thì không ngọt — tôi đã hiểu rồi.

Tôi trở về nhà, nhập mật khẩu, mở cửa bước vào.

Tôi mang theo bộ dạng tơi tả về nhà, không ngờ vừa vào cửa đã thấy Kỳ Ngôn và mẹ chồng đang vui vẻ trò chuyện với một .

Tôi nhận ra ấy — Hạ Thiển Thiển, mối đầu của Kỳ Ngôn.

Còn tôi, ướt nhẹp từ đầu đến chân, tóc dính bết vào cổ như gà mắc mưa.

Cô ta thì mặc váy trắng, trông dịu dàng, thanh lịch.

Kỳ Ngôn ngồi sát ta trên ghế sofa.

Mẹ chồng tôi ngồi phía bên kia, nắm tay ta đầy thân thiết: “Thiển Thiển à, cuối cùng cũng trông con về rồi! Dì nhớ con muốn chết!”

“Con cũng nhớ dì nhiều lắm.” Hạ Thiển Thiển mỉm Kỳ Ngôn, “Hôm nay nhờ có A Ngôn đến đón, nếu không thì con cũng thành gà mắc mưa mất.”

Cảnh tượng và cuộc trò chuyện trước mắt như dao đâm thẳng vào tim tôi.

Cãi nhau, nổi nóng có lẽ chỉ là cái cớ, lý do thật sự khiến Kỳ Ngôn đuổi tôi xuống xe là để đi đón người con ta để trong lòng.

Trời mưa tầm tã, tôi tưởng trái tim mình đã lạnh đến tê cứng.

Nhưng khoảnh khắc này lại như rơi vào hầm băng — lạnh lẽo và đau đớn.

Tôi lại bình tĩnh đến đáng sợ, bước vào phòng khách, đối mặt với ánh mắt bối rối của họ, ngồi xuống ghế đơn.

“Có khách đến, không định giới thiệu sao?”

“Sao em lại về?” Gương mặt Kỳ Ngôn lộ chút cứng nhắc, ánh mắt tôi toàn thân ướt đẫm chứa đầy ngập ngừng và một tia áy náy khó nhận thấy.

Anh ta luôn như thế, vừa tuyệt lại vừa tỏ vẻ áy náy.

Giống như bây giờ.

Cũng giống như lúc ta từ chối lời tỏ của tôi, vẫn không hề đẩy tôi ra khi tôi ngày ngày bám theo ta.

“Tôi không nên về sao?” Tôi liếc bọn họ, “Chúng ta kết hôn rồi, đây chẳng phải là nhà tôi sao?”

Sắc mặt Kỳ Ngôn thoáng lúng túng, vội vàng giải thích: “Anh không có ý đó…”

Tôi ngắt lời ta, đề nghị: “Tôi có chuyện muốn với , hay là để người ngoài tránh mặt trước đi?”

Kỳ Ngôn chưa kịp thì mẹ chồng đã chen vào trước: “Thiển Thiển đâu phải người ngoài! Có gì thì cứ đi.”

Bà ta vẫn thân mật nắm lấy tay kia: “Còn nữa, mấy ngày nay Thiển Thiển sẽ ở lại đây chăm sóc mẹ!”

Đấy, chính là cái gọi là “ý thức chừng mực” đặc trưng của mẹ chồng tôi.

Bà ta tiếp tục sai tôi: “Cô mau đi dọn phòng khách đi!”

“Cô ta dựa vào cái gì mà ở đây?”

“Dựa vào cái gì à?” Mẹ chồng hừ lạnh một tiếng, “Dựa vào việc trong cái nhà này, tôi là người có tiếng !”

Tôi quay sang Kỳ Ngôn, ta không hề có ý định lên tiếng.

Tôi không nhẫn nhịn nữa, giọng lạnh hẳn đi: “Hình như chị quên mất một chuyện, đây là nhà tôi, tôi không có nghĩa vụ tiếp đãi khách của chị.”

“Cô ta không có chỗ ở, chị muốn cưu mang thì cứ đi khách sạn, nhà ngoài kia, tuyệt đối không phải là ở đây.”

Bị tôi phản bác thẳng mặt, sắc mặt mẹ chồng sa sầm, trợn mắt trừng tôi: “Kỳ Ngôn, con đi, đây là người vợ tốt mà con cưới về đấy à! Mẹ rồi mà. Nó sao sánh với Thiển Thiển dịu dàng, mẹ thấy con nên ly hôn với nó, cưới Thiển Thiển về vợ!”

Tôi vẫn tưởng bà chỉ đơn giản là không ưa tôi, không ngờ bà lại trắng trợn muốn Kỳ Ngôn ly hôn với tôi.

Tôi lần nữa quay sang Kỳ Ngôn.

Không ngờ ta lại lạnh mặt với tôi: “Tần Cẩm, mau xin lỗi mẹ . Còn nữa, lập tức dọn phòng cho Thiển Thiển ở! Anh có thể tha thứ cho việc em vô lễ với mẹ .”

Quá sức tưởng tượng. Tôi bị mưa dầm ướt như chuột lột, vất vả lắm mới về đến nhà.

Thế mà ta và mẹ ta lại xem tôi như người giúp việc.

“Kỳ Ngôn, mà nghe à? Anh bỏ tôi một mình trên cao tốc, có biết tôi suýt bị xe tông không?” Tôi thất vọng đến tột cùng.

Kỳ Ngôn liếc tôi một cái, nhỏ giọng lầm bầm: “Nhưng em vẫn ổn đấy thôi?”

Tôi khổ, thấy mình vừa đáng thương vừa đáng : “Vậy nên tôi đáng bị vứt trên cao tốc? Đáng bị mưa xối ướt sũng rồi còn phải đi dọn phòng cho người ngoài?”

“Tần Cẩm, sao em có thể như ? Thiển Thiển một mình từ nước ngoài trở về, không có chỗ ở, của ấy, chăm sóc một chút thì sao?”

Bạn bè?

Tôi khẩy: “Bạn bè mà quan trọng đến mức phải vứt vợ ngoài đường cao tốc à? Anh nợ ta cả mạng sống chắc?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...