Ảnh Đế Siêu Cấp [...] – Chương 8

Lần này, đạo diễn vừa mở miệng đã vô cùng nịnh nọt, thái độ hoàn toàn khác so với trước đây.

"Thanh Thanh à, tôi chỉ muốn hỏi thăm hình dưỡng thương của thế nào rồi? Cơ thể đã hồi phục chút nào chưa?"

“Hôm đó xảy ra chuyện như thật quá đáng, đừng , ngay cả chúng tôi cũng không kịp phản ứng, mới khiến bị đánh hai cái, tôi có thể đến nhà thăm không?”

Lúc đầu tôi bảo họ báo cảnh sát giúp tôi không có một ai đứng ra.

Bây giờ biết thân phận vợ ảnh đế của tôi thì lại như thế này.

Tống Đình lạnh lùng từ chối: "Không cần đâu."

"Chương trình tạp kỹ này, Thanh Thanh nhà tôi sẽ không tham gia nữa."

"Không chỉ ấy, còn có tôi và bè của tôi, sau này sẽ không tham gia chương trình của đạo diễn Lưu nữa."

"Ngay cả sự an toàn của bản thân cũng không đảm bảo thì chương trình như thế này tồn tại cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Nói xong, Tống Đình trực tiếp cúp điện thoại.

16

Ngày hôm sau, công ty của Tống Đình đã đến đưa tiền cho Chu Kiềm.

Nhưng tiền đề là phải ký hợp đồng cược.

Nếu trong vòng một tháng Chu Kiềm không kiếm cho công ty 3000 vạn thì ta phải trả thêm cho công ty 600 vạn đã đầu tư vào ta.

"Anh xem Chu Kiềm có ký không?"

Tống Đình rất chắc chắn: "Chắc chắn sẽ ký."

Quả nhiên, nửa giờ sau hợp đồng đã gửi lại.

Nửa tháng tiếp theo, tôi vừa xem Chu Kiềm ra sức hoạt trên mạng, vừa cố chạy đến đòi nợ khi lượng người xem của ta không đạt cầu.

Chu Kiềm không còn cách nào khác, cuối cùng tức giận đá vào kheo chân vợ ta.

Người phụ nữ kia không kịp đề phòng nên quỳ xuống trước mặt tôi.

"Thanh Thanh, là chúng tôi có mắt không tròng, là chúng tôi không biết điều, có thể gia hạn thời gian thêm chút không?”

"Cô yên tâm, tôi chắc chắn sẽ trả lại cho số tiền này."

Tôi nhướng mày .

Nhưng tôi biết rõ, cho dù có gia hạn thời gian thêm một năm nữa, ta cũng không thể hoàn thành hợp đồng cược.

Chu Kiềm xuất thân là vũ công, chúng tôi đã tạo cho ta một chương trình tạp kỹ về khiêu vũ.

Anh ta ngày nào cũng ra sức hoạt thực tế chúng tôi lại âm thầm cắt bớt số lượng người xem.

Một tháng sắp kết thúc, ta thậm chí còn chưa hoàn thành một nửa doanh số.

Đến kỳ hạn, tôi và Tống Đình cùng đến công ty.

Qua tấm kính trong suốt, chúng tôi có thể thấy ta đang lo lắng bất an ngồi trên ghế sofa.

Ngay khi đẩy cửa vào, Chu Kiềm vội vàng đứng dậy.

Nhưng khi thấy người đến là tôi và Tống Đình, ta liền cứng đờ.

Tôi thản nhiên ngồi xuống ghế sofa, nhấp một ngụm cà phê, rồi ta: "Thật đáng tiếc."

"Cơ hội cuối cùng, vẫn không nắm bắt ."

Nói xong, tôi đẩy bản hợp đồng cá cược đến trước mặt ta.

"Theo quy định trên hợp đồng, bây giờ phải trả lại số tiền chúng tôi đã đầu tư vào , 600 vạn cộng với 1400 vạn nợ tôi, tổng cộng là 2000 vạn."

Chu Kiềm ngây người mặt bàn, đột nhiên phát điên xé toạc bản hợp đồng rồi nhét vào miệng.

Còn lẩm bẩm không rõ: "Các người cố chơi tôi, tôi không trả!"

Tôi và Tống Đình nhau, không hẹn mà cùng nhíu mày.

Người này không chỉ vô liêm sỉ mà còn không biết xấu hổ.

"Ăn cũng vô dụng thôi, đây là bản sao, bản gốc ở phòng pháp chế công ty."

17

Số tiền nợ 2000 vạn mãi không trả, lần này tôi trực tiếp gửi thư cảnh cáo đến ta.

Đồng thời, chuyện Chu Kiềm nợ tiền cũng lan truyền khắp giới.

Anh ta đi vay tiền khắp nơi trong giới không ai cho ta vay một xu.

Một tuần sau, ta và vợ của ta tìm đến tận nhà tôi.

Trên tay còn xách theo rất nhiều đồ.

Vừa thấy tôi, ta đã cúi gập người chín mươi độ xin lỗi:

"Xin hãy tha thứ cho chúng tôi không? Xin hãy nghĩ đến việc tôi đã cùng ấy kham khổ suốt tám năm mới có ngày hôm nay, hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa."

Tôi cau mày hai người họ: "Chuyện này liên quan gì đến tôi?"

Chu Kiềm và vợ của ta nhau, rồi đỏ mắt :

"Xin đừng để giới giải trí phong sát tôi, tôi đi đến bước này thật không dễ dàng, tôi biết mình sai rồi, để tôi tự vả miệng, tôi quỳ xuống xin lỗi không, xin đừng phong sát tôi."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...