“Cô suy nghĩ kỹ chưa, không có cơ hội thứ hai đâu. Chỉ cần đăng ký kết hôn, không mất mát gì, một năm sau có 1 tỷ, à không 3 tỷ luôn.”
“Cảm ơn, tôi chưa túng thiếu đến mức ấy.” Cô đẩy ra khỏi nhà, khóa kỹ cửa. Không ảnh hưởng gì, hừ, ta chỉ cần đăng cái giấy đăng ký kết hôn lên mạng thì sẽ lập tức thành bia ngắm cho người. Cuộc sống thay đổi, thay ta nhận đủ đấy. Có tiền chỉ trốn trong nhà, không dám lên mạng sợ bị chửi, gì cũng bị ý. Nằm mơ!
Thích truyện, thích phim cũng U30 rồi, thiết nghĩ vẫn nên sống thật đi cho tuổi thọ lâu dài.
Không ngờ vẫn có thể lần thứ ba gặp vị Ảnh đế này, Ảnh đế dạo này dễ gặp sao!
Rảnh rỗi lại nghe thấy có thể kiếm tiền nên tôi theo đi khán giả cho một Gameshow. Nghe chỉ cần ngồi xem và vỗ tay.
Các nghệ sĩ tham gia sẽ thể hiện một kỹ năng của bản thân mà công chúng không biết. Đến lượt Ảnh đế, người dẫn chương trình mở giấy thì đứng hình mất mấy giây mới dám đọc.
Kỹ năng của Ảnh đế là hôn người xa lạ hơn 5 phút. Toàn trường đang ồn ào bỗng lặng ngắt. Đã vị Ảnh đế đẹp trai đang ngồi đó còn vui vẻ :
“Đóng phim thì nhất định phải có cảnh hôn mà, tôi đã luyện tập rất cực khổ đấy. Bây giờ hôn người xa lạ cũng có thể.”
Sau đó còn chỉ đại một khán giả trong trường quay và có thể trình diễn cho mọi người coi.
Nhìn ngón tay đang chỉ vào bản thân tôi chửi thầm trong lòng: Người xa lạ, haha mới tháng trước tên điên xông vào nhà lúc tôi đang tắm, sao giờ thành người xa lạ rồi.
“Haha không , kỹ năng này không tính, chúng tôi cần một kỹ năng mà mọi người đều có thể đánh giá, ví dụ như: ca hát, nhảy múa, đánh đàn…” MC nhanh chóng giải vây và khuấy chương trình.
“Được, tôi sẽ hát một bài” Ảnh đế vui vẻ . Xem ra ta biết thừa chương trình sẽ không để ta , mà có khi còn tự tin hậu kỳ sẽ cắt bỏ đoạn này nên mới dám .
Vậy là tôi cứ thế ngồi nghe giọng hát không có gì đặc biệt gương mặt cực kỳ đẹp trai kéo lại của ta, còn phải vỗ tay theo hiệu lệnh của người bên chương trình.
Hết chương trình thì theo đi nhận tiền, ra ngoài thì thấy ta ngồi trong xe ngoắc tay: “Có muốn đi nhờ không?”
Cô vội vàng kéo đi thẳng ra bãi giữ xe, xem như không nghe, không thấy.
“Này, hình như nãy Hoàng Vũ là gọi chúng ta đúng không?” Cô hỏi giọng phấn khích.
“Bớt ảo tưởng lại, sống thật đi. Làm sao người nổi tiếng lại gọi chúng ta. Chắc là ai đó sau lưng chúng ta đấy.” tôi vội vàng trấn an rồi cùng về. An phận với kiếp sống của dân công sở chăm chỉ.
Bạn thấy sao?