Ảnh Đế Lại Lên [...] – Chương 7

Sự tàn khốc của hiện thực như một bức tường cao, chắn ngang con đường sự nghiệp đầy gian truân của .

Ngày gặp Lâm Du, là một ngày mưa bão hiếm thấy.

Anh vừa tham gia một buổi thử vai, bị thông báo là trượt.

Nước mưa chảy dọc theo mái tóc, thấm ướt quần áo.

Gương mặt vốn kiên nghị giờ đây thêm vài phần đơn.

Anh lang thang vô định trong mưa, không biết nên đi đâu.

“Mưa to thế này, sao không tìm chỗ trú mưa đi?”

Giọng trong trẻo vang lên xuyên qua màn mưa.

Anh ngẩng đầu, thấy mười bảy mười tám tuổi trước mặt đang kiễng chân che ô cho .

lấy ra khăn giấy, giúp lau đi những vệt nước loang lổ trên mặt.

Sau đó nhét chiếc ô vào tay , cúi đầu ngượng ngùng nhanh chóng chạy đi.

Khoảnh khắc ấm áp dưới chiếc ô, đã nhen nhóm trong một tia hy vọng mong manh.

Tia hy vọng đó đã trở thành nền tảng để sau này bước lên con đường trở thành Ảnh đế.

Dù trong suốt thời gian đó không hề có bất kỳ liên lạc nào, vẫn cố chấp giữ lại niệm tưởng ấy.

May mắn thay, vài năm sau, họ lại gặp nhau trong một quán bar.

Niệm tưởng bị kìm nén bao năm cuối cùng cũng thành hiện thực.

“Người luôn giúp vượt qua bao nhiêu gian nan trắc trở để thành công chính là em.”

Đêm gió lớn, Lê Vân Chu dùng đầu ngón tay vén những sợi tóc mai lòa xòa trên mặt tôi ra sau tai.

Anh cúi xuống, khẽ :

“Cho thêm một cơ hội nữa, không?”

15

Tôi từng nghi ngờ.

Chỉ vì một lời cá cược mà có thể “hạ gục” Lê Vân Chu có hợp lý hay không.

Nhưng khi tận tai nghe thấy tất cả những điều này, tôi vẫn cảm thấy thật hoang đường và kỳ lạ.

Hóa ra ngay từ lần gặp mặt trước đó, đã có một cảm khác biệt dành cho tôi.

Anh thích tôi.

Hóa ra vẫn luôn thích tôi.

Tim tôi như lỡ đi một nhịp.

Tôi kiễng chân ôm chặt lấy , vùi khuôn mặt đỏ bừng vào cổ .

Từ xa vọng lại tiếng ồn ào hỗn tạp.

“Có người ngất rồi! Mau đến đây!”

“Có người ngất nữa rồi! Mau đến đây!”

Tôi và Lê Vân Chu nhau, không biết sao.

Khi cả hai cùng đến nơi, mới phát hiện ra Trần và chị Lương ngã vật ra đất.

Đạo diễn muốn giải thích lại nghẹn lời, mồ hôi túa ra trên trán:

“Ờ, bọn họ chỉ là quá kích thôi, vì thấy hai người vừa ôm vừa hôn…”

Sao bọn họ lại biết ?

Vừa nghi hoặc, tôi quay sang chiếc máy đang hoạt bên cạnh.

Trên đó đang chiếu cảnh tôi và Lê Vân Chu ngồi trên bãi biển.

Trên bãi biển có đặt một chiếc camera dự phòng, vốn dùng để quay cảnh phong cảnh.

Vừa hay lại quay toàn bộ những tương tác vừa nãy của chúng tôi.

Đạo diễn mừng rỡ không thôi, chiếu hết không sót một cảnh nào.

Lúc này, màn hình bình luận trực tiếp toàn là những lời “ship” đến mất ngủ:

[Lãng mạn quá đi! Ngọt đến sâu răng luôn.]

[Anh ấy hôn rồi ấy hôn rồi!]

[Tôi bê cả cục dân chính đến đây, xin hai người cưới nhau tại chỗ!]

[Đúng là kịch bản kinh điển “gương vỡ lại lành”, có đạo diễn nào nhanh tay đưa kịch bản cho hai người này không.]

Tôi và Lê Vân Chu trở thành couple hot nhất mùa của show hẹn hò này.

Vì thế mà danh tiếng của tôi tăng vọt, vừa kết thúc ghi hình đã có người đến đưa các kịch bản:

‘Sau khi lên show hẹn hò tôi nổi tiếng’

‘Tôi đại sát tứ phương trong show hẹn hò’

‘Xuyên vào show hẹn hò cả đoàn đều nghe thấy tiếng lòng tôi’

Ngoài sức tưởng tượng, những bộ phim ngắn này sau khi ra mắt đều nhận phản hồi cực kỳ tốt, độ hot bùng nổ.

Gần như ai cũng từng thấy tôi trong những đoạn cắt phim ngắn quảng cáo.

Tôi trở thành nữ hoàng phim ngắn không thể tranh cãi.

Weibo của tôi cũng không còn toàn là những lời mắng chửi nữa.

Cuối cùng cũng có người hiểu sự hài hước của tôi.

Và tất cả những điều này, đều nhờ có Lê Vân Chu luôn ở bên cạnh tôi.

Tại lễ trao giải thường niên video “Vũ Trụ Mưa Lê”, tôi và Lê Vân Chu mời cùng tham gia buổi lễ trao giải.

Thành phố ven biển nhiều mưa rào, mưa phùn rả rích, không khí luôn ẩm ướt.

Tôi bước lên sân khấu, trao giải thưởng “Diễn viên phim ngắn thích nhất năm”.

Ánh đèn rực rỡ, Lê Vân Chu vượt qua đám đông dưới sự ý của mọi người, tiến đến bên cạnh tôi.

Anh khẽ cúi người, nắm lấy tay tôi:

“Rất vinh hạnh tận mắt chứng kiến khoảnh khắc vinh quang này.”

“Cũng xin cho phép , công khai với mọi người rằng, đứng ở đây với tư cách là người của em.”

“Em xứng đáng với tất cả, và mãi mãi thuộc về em.”

Những dải lụa vàng óng ánh rơi xuống như mưa.

Xuyên qua màn mưa vàng, tôi thấy đôi mắt sâu thẳm và ấm áp của , đầy cảm và sự tập trung.

Bước ra khỏi tòa nhà trường quay.

Không biết từ bao giờ trời lại đổ mưa, hơi lạnh ẩm ướt ập đến.

Ánh đèn đường phản chiếu trên vũng nước đọng trên mặt đất, mưa rơi xuống, ánh sáng vỡ vụn.

Lê Vân Chu cùng tôi sánh bước, chung một chiếc ô.

Màn mưa ngăn cách cả thế giới.

Như thể chúng tôi lại trở về ngày đầu gặp gỡ.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...