[Tôi ship cặp này a a a, tấn công của trai trẻ đúng là mãnh liệt.]
[Cái con bé chết tiệt này, để tôi diễn thay hai tập nhé?]
Sau khi chụp ảnh chung với cặp, Tống Trình và tôi ngồi xuống ghế xích đu nghỉ ngơi trước.
Tống Trình ôm trái dừa hớp một ngụm lớn:
“Nghe ấy là người cũ của chị à?”
Vừa nhắc đến Lê Vân Chu, tôi theo phản xạ về phía ta.
Lê Vân Chu thay đổi hẳn vẻ điềm tĩnh, cấm dục thường ngày, mặc một chiếc áo sơ mi đậm chất mùa hè, cổ áo mở rộng đến tận bụng.
Bờ vai rộng, eo thon, chiếc áo sơ mi hơi ướt, lộ ra những đường nét cơ bắp hoàn hảo.
Hoàn toàn khác biệt so với khí chất lạnh lùng, thờ ơ thường thấy của ta.
Có lẽ đôi khi, ta cũng sẽ giống như bây giờ, cởi bỏ vẻ điềm tĩnh và thờ ơ, trở nên vô cùng quyến rũ.
Trong ký ức, lúc đó ta khẽ nheo mắt, chiếc áo sơ mi phẳng phiu cởi cúc cổ, cà vạt đã không biết biến đi đâu.
Hai bên má còn ửng hồng nhàn nhạt, không chút kiên nhẫn giữ chặt cổ tay tôi.
Lúc đó ta, quá đỗi non nớt.
“Chị ơi, đang nghĩ gì ?”
Giọng của Tống Trình kéo tôi về thực tại.
“Khụ, không có gì.”
Tôi lắc đầu, muốn xua hết những thứ linh tinh trong đầu ra ngoài.
Cái tên Lê Vân Chu chết tiệt, lại dụ dỗ tôi trong ký ức rồi.
6
Đạo diễn ở đằng xa gọi mọi người chuẩn bị cho vòng tiếp theo.
Sau khi các cặp đôi đã ghép thành công, đến phần hỏi nhanh đáp nhanh.
Để tăng thêm phần kịch tính, tổ trình đã sử dụng máy phát hiện dối.
Câu hỏi khởi đầu tiên, MC hỏi các khách mời có mặt chuyện nổi loạn nhất mà họ từng trong đời là gì.
Cô nàng tiểu hoa đang nổi rất có kinh nghiệm: “Dùng sạc dự phòng của để sạc sạc dự phòng của mình có tính không?”
Rapper đang nổi vỗ ngực:
“Tôi cả đời lương thiện, chuyện nổi loạn nhất từng cũng chỉ là đánh bài tú lơ khơ ném cà chua vào đầu đối phương thôi.”
Lời này vừa dứt, Tống Trình tiếp lời:
“Vậy chuyện nổi loạn nhất mà em từng , là đồng đội đánh boss còn em trốn trong góc lén ăn hồi máu.”
Đến lượt tôi, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Đầu óc tôi lập tức cứng đờ.
Tôi ngơ ngác, run rẩy lên tiếng:
“Kéo quần Ảnh đế, đủ nổi loạn không nhỉ…”
Màn hình bình luận đồng loạt xuất hiện: [?]
Lê Vân Chu nhíu chặt mày, đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo không chút ý .
Các khách mời đều mắt tròn mắt dẹt xem kịch.
MC thấy , vội vàng chuyển sang câu hỏi khác để xoa dịu bầu không khí.
“Xin hỏi quý vị ở đây đã trải qua bao nhiêu mối rồi?”
Câu trả lời dao từ ba đến ba mươi mối .
Đến lượt Lê Vân Chu, biểu cảm của ta không hề thay đổi: “Một lần.”
Hiện trường im lặng đến lạ thường, máy phát hiện dối không hề có tĩnh.
Đối tượng mà câu trả lời ám chỉ đã quá rõ ràng.
[Ảnh đế trông có vẻ là tay chơi hóa ra lại là hình tượng si !]
[Vậy cách khác ta và nàng bạch liên hoa kia là giả? Thế này thì ai còn phân biệt tôi và gã hề nữa.]
[Kịch tính! Tò mò Lâm Du có bao nhiêu mối , Ảnh đế sẽ không bị phản bội chứ.]
Máy quay lia nhanh như bắn tỉa đến trước mặt tôi.
Tôi do dự vài giây, không chắc liệu đoạn cảm với Lê Vân Chu có tính là một mối trọn vẹn không.
“Một lần?”
Máy phát hiện dối phát ra tiếng kêu chói tai, đèn cảnh báo màu đỏ tươi nhấp nháy, chói mắt.
Ánh mắt khó tin của mọi người gần như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi lưỡng lự rồi lại lên tiếng: “Không lần nào.”
Máy phát hiện dối trở lại trạng thái bình thường.
Biểu tượng “Đạt” màu xanh lá cây chứng minh tôi đã thật.
Bầu không khí ngưng trệ trong giây lát.
Câu trả lời ngoài dự kiến khiến mọi người trở tay không kịp.
Không ai có mặt ở đó ngờ rằng tôi chưa từng có mối nào, kể cả chính tôi.
Đột nhiên, một giọng trầm thấp vỡ sự im lặng.
“Vậy còn ? Vậy là gì?”
Lê Vân Chu nghiêng đầu, ánh mắt đầy ẩn ý khóa chặt vào tôi:
“Vậy ra, chỉ là công cụ sưởi ấm giường của em thôi sao?”
Giọng điệu của ta rất bình thản, lại mang theo một chút khó chịu không rõ ràng.
Nụ nhếch mép đầy giễu cợt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Biểu cảm lúng túng của MC và các khách mời đông cứng trên mặt.
[Không lần nào? Máy phát hiện dối bị lỗi rồi à.]
[Tra nữ Lâm Du lừa lừa fame, Ảnh đế thật đáng thương.]
[Không có gì để chê, đây đúng là hình tượng nữ chính vạn người mê, không ai cả.]
[Chị trà xanh Lâm Du, hôm qua còn kéo quần người ta, hôm nay quay ngoắt lại bảo chưa từng .]
Màn hình bình luận trực tiếp tràn ngập, như một cơn lũ cuốn trôi tất cả.
Những lời mắng chửi tôi cũng ngày càng trở nên hung hăng, lướt nhanh như vũ bão.
Số lượng người xem trực tiếp tăng lên gấp bội, khiến hệ thống trực tiếp bị sập.
Buổi ghi hình buộc phải tạm dừng.
Nhân viên phụ trách dọn dẹp hiện trường, tất cả đều đang tăng ca sửa chữa thiết bị.
Tống Trình lấy điện thoại ra, định cùng tôi xem phim ngắn thời gian.
Bỏ qua hàng loạt những bộ phim về tổng tài bá đạo giới thượng lưu, ta nhấp vào bộ phim “Ảnh đế lạnh lùng tôi” ở phía dưới.
Hóa ra ta thích thể loại này sao?
Khóe miệng tôi giật giật, ghé lại gần để tiện theo dõi phụ đề.
Lúc này, một bóng đen tiến đến.
Lê Vân Chu đứng trước mặt tôi, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ áp bức không thể vượt qua, lạnh lùng xuống chúng tôi.
Anh ta khẽ nhấc cằm ra hiệu cho tôi:
“Chúng ta chuyện nhé?”
7
Những người ở gần đó nghe thấy , lập tức dừng công việc, bật chế độ hóng hớt.
Lưng tôi lạnh toát.
Tôi rụt cổ lại: “Anh… muốn chuyện với tôi sao?”
Lê Vân Chu không cho phép nghi ngờ: “Đúng. Chỉ có và em.”
Anh ta cố nhấn mạnh hai chữ “ và em” cuối cùng, như thể đang ngầm tuyên chiến với Tống Trình đang ngồi bên cạnh.
Vừa đúng lúc đó, điện thoại của Tống Trình phát ra âm thanh của một đoạn phim ngắn.
“Đừng đi! Anh thật sự em!”
Bạn thấy sao?