Ảnh Đế Khóc Luôn [...] – Chương 9

Đứa trẻ lớn lên trong núi, rất khó ngóc đầu lên .

Năm 15 tuổi, cha là con nghiện rượu cờ bạc, không cẩn thận đánh mẹ đến chết.

Mẹ lúc trẻ rất xinh đẹp, nghe là bị lừa bán đến đây. Lúc mới đến nhà này, cha đối xử với mẹ rất tốt, theo thời gian, ông ta nghiện rượu như quỷ, nghiện cờ bạc.

Người đàn ông cãi cọ, đánh nhau ở chỗ chủ nợ, về nhà trút giận lên tôi và mẹ.

Lần đó, mẹ vì bảo vệ tôi, vĩnh viễn nhắm mắt. Kỳ thực bà ấy vốn có thể sống tốt, nếu như không phải vì tôi, nếu như không phải vì trình độ y tế trong núi quá kém. Khi đưa mẹ vào trạm xá nhỏ, bà ấy đã tắt thở.

Tôi vốn tưởng rằng cuộc đời mình cứ như bị bao phủ bởi màu đen, tôi không thấy hy vọng, cũng không dám ôm ảo tưởng.

Cho đến khi, tôi gặp ánh sáng trong đống đổ nát của linh hồn.

2

Ngày sinh nhật 16 tuổi, tôi lén lút chạy đến mộ mẹ, vừa khóc vừa tự chuyện với mình.

Tôi , tôi không muốn bỏ học đi , tôi muốn học.

Tôi , tôi muốn thi đỗ trường đại học tốt nhất Kinh Thành, chuyên tâm học chuyên ngành y.

Tôi còn , tôi muốn có bản lĩnh trừng trị kẻ xấu, tìm lại quê hương của mẹ.

Hôm đó trời mưa, tôi vì suy dinh dưỡng dài ngày mà ngã xuống trước mộ mẹ.

Trên khuôn mặt gầy gò hốc hác, nước mắt và nước mưa hòa vào nhau. Ánh mắt cuối cùng trước khi hôn mê, là một cầm ô.

3

Trong núi có một quý nhân đến.

ấy cứu tôi.

Trưởng thôn , quý nhân tên là Thẩm Chi Ý.

Ngũ quan xinh đẹp, búi tóc kết hợp với đôi má bánh bao phúng phính càng thêm rực rỡ, trông như 20 tuổi.

Ở bên cạnh cha lâu rồi, tôi theo bản năng cho rằng ấy cũng giống như những nam nữ từng quyên góp, đến đây chút chuyện lấy danh tiếng thôi.

Nhưng không ngờ... Tôi sai rồi.

4

Thẩm Chi Ý mỗi ngày đều dậy rất sớm, bận rộn vì những việc vặt trong núi.

Nghe ấy là chủ xin đến vùng núi có cơ sở hạ tầng kém nhất để cống hiến.

Đại tiểu thư nuông chiều từ bé, bây giờ lại cùng chúng tôi chịu khổ.

Giày vải trắng dính đầy bùn đất, có gió thổi qua, trên trán đã hiện lên một tầng mồ hôi mỏng.

Tôi bóng lưng vất vả của ấy, bất tri bất giác si mê.

Sau này tôi mới biết. Khi đó không phải gió lay , mà là lòng rung .

5 Mỗi lần về nhà, tôi đều nơm nớp lo sợ.

Cha vì thiếu tiền, ép tôi bỏ học đi .

"Tao nuôi mày lâu như rồi, cũng đến lúc mày trả nợ cho tao rồi."

Tôi không muốn, lại bất lực.

Đột nhiên nhớ tới mình từng những lời này trước mộ mẹ—— thi đỗ đại học A học y, tìm lại quê hương cho bà ấy.

, tôi lần đầu tiên phản kháng cha.

Nhưng đổi lại thân thể ốm yếu chỉ là một trận đánh đập.

Khi tôi bị người đàn ông đè xuống đất đánh đập, ánh sáng chiếu vào, Thẩm Chi Ý một cước đá văng cửa gỗ cũ nát, hỏi ngược lại trưởng thôn phía sau.

"Trưởng thôn, lần này ông cũng muốn giả vờ như không thấy sao?"

Trưởng thôn thở dài, cuối cùng tìm người kéo cha ra ngoài.

Cô ấy đỡ tôi dậy, lau vết thương cho tôi đang chật vật.

"Em muốn tiếp tục học sao?"

"...Ừm."

"Chị biết rồi."

6

Thẩm Chi Ý ở trên núi một kỳ nghỉ. Lúc sắp đi, cả làng đều đến tiễn .

Từ khi rời đi, trong làng bỗng nhiên có thêm một số tiền lớn. Trưởng thôn , đó là do Thẩm nương quyên góp cho sự nghiệp giáo dục trên núi. Sau này cứ nửa năm, sẽ gửi một khoản tiền đến đây.

Ước mơ của tôi, cứ như mà thành hiện thực.

Thẩm Chi Ý à, cái tên thật hay.

7

Tôi cố gắng thi đậu Học viện A khoa Y.

Vừa học vừa thêm kiếm tiền, mở rộng quan hệ, liên tiếp học lên thạc sĩ. Sau khi bản thân có đủ năng lực, tôi đã tìm quê hương của mẹ.

Khi tôi muốn mượn tay người nhà của học ngành luật, đưa tên cha cặn bã vào tù, thì lão thôn trưởng già với tôi, từ rất lâu trước đây, Thẩm Chi Ý đã báo cảnh sát.

Tên đàn ông vũ phu vợ con, ức h.i.ế.p chính con ruột của mình đã bị trừng theo pháp luật, bị trừng trị thích đáng.

Quả nhiên.

Ông trời có mắt, kẻ ác phải đền tội.

Ông xem, tôi - Bùi Thanh Nghiên, có ngày hôm nay, không thể thiếu sự giúp đỡ của Thẩm Chi Ý.

Tôi quyết định đi tìm ấy, nắm bắt thời gian, chủ xuất kích.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...