Ảnh Đế Hồ Ly – Chương 8

22.

Cư dân mạng lập tức xôn xao.

[Câu chuyện gương vỡ lại lành thần tiên gì thế này?]

[Trời ơi muốn khóc quá đi, ra là Lục Hoài Cẩn gia nhập giới giải trí vì Nhiếp Nhiếp hả?]

[Tôi biết ngay couple Cẩn Thận nhà tôi real mà.]

[Vậy Lục Hoài Cẩn mới là người bị bỏ rơi à? Hèn gì ấy cứ giả vờ lảng tránh Nhiếp Nhiếp, hóa ra là do đang dỗi.]

Câu cuối cùng mà Nhiếp Thận chẳng khác gì một quả bom oanh tạc khiến lượng người xem của chương trình tăng cao.

Đêm ấy, hot search biến .

#Nhiếp Thận Lục Hoài Cẩn# trực tiếp bá chiếm đầu bảng.

Không biết có phải là vì năng lực của cư dân mạng quá mức kinh người hay không mà chuyện của Lục Hoài Cẩn và Nhiếp Thận bị đào ra rất nhanh.

Có một cư dân mạng đăng bài.

Người này rằng mình tốt nghiệp một trường cao đẳng ở nước ngoài nọ, và Lục Hoài Cẩn – Cũng chính là đại thần R trong lời Nhiếp Thận, chính là cùng trường của người này.

[Tình cảm hai người bọn họ rất tốt. Nhưng sau này tôi nghe hình như đại thần R gặp chuyện, sau đó không thấy bọn họ nữa.]

Để chứng minh tính chân thực của lời mình .

Người này còn cố ý đăng một tấm hình.

Bức ảnh không rõ nét cho lắm, vẫn có thể ra gương mặt của Lục Hoài Cẩn và bóng lưng cao gầy của một .

Điều dễ nhận thấy nhất chính là bộ váy màu đỏ trên người đó.

Tôi tắt điện thoại, bất lực ôm lấy đầu gối.

Vốn cứ nghĩ mình là ánh trăng sáng của Lục Hoài Cẩn, không ngờ tôi chỉ là thế thân cho ánh trăng sáng đó thôi.

Không biết qua bao lâu, có người gõ cửa.

Cả trợ lý và Lục Hoài Cẩn đều đã bị tôi đuổi ra ngoài rồi.

Tôi gục đầu xuống, không muốn chuyện.

Nhưng người bên ngoài vẫn không chịu bỏ cuộc.

“Là tôi.”

Cả người tôi run lên.

Đó là giọng của Nhiếp Thận.

23.

Vừa mở cửa, Nhiếp Thận đã đi thẳng vào vấn đề.

“Cô ly hôn với Lục Hoài Cẩn đi.”

“Người ấy thích là tôi, còn chỉ là một thứ ấy chọn để an ủi bản thân thì không có tôi ở đây thôi.”

“Nếu cứ bám riết lấy Lục Hoài Cẩn thì sẽ chẳng hạnh phúc gì đâu.”

Tôi đứng dậy, làn váy đung đưa theo tác của tôi.

Chiếc gương trang điểm đằng sau phản chiếu gương mặt tôi, diễm lệ, xinh đẹp. Hòa cùng chiếc váy truyền thống Trung Hoa màu đỏ trên người tôi, bỗng chốc tạo nên một bức tranh cổ điển có một không hai.

“Vì sao tôi phải rời đi?” Tôi thẳng vào mắt ta.

Đúng là tôi đau lòng, đó chỉ là vì tôi đã bỏ qua quá khứ của Lục Hoài Cẩn.

Còn về chuyện thế thân hay là ánh trăng sáng.

Toàn những chuyện vô vị.

“Tôi có tai, có thể nghe. Tôi có mắt, có thể .”

“Rốt cuộc Lục Hoài Cẩn có thích tôi hay không, cũng chỉ có tôi mới biết rõ nhất.”

“Cô là ánh trăng sáng thì sao? Con người đâu thể sống trong quá khứ mãi ?”

“Lục Hoài Cẩn cũng không phải kiểu người yếu ớt mắc kẹt trong quá khứ, mãi không thoát ra . Mà là quá khứ, còn tôi là hiện tại.”

“Tôi chính là vợ của Lục Hoài Cẩn.”

“Trừ phi ấy tự mình chúng tôi không hợp, nếu không thì tôi sẽ không rời khỏi ấy.”

Sau khi một tràng dài, tôi thấy thư thả hơn hẳn.

Nỗi phiền muộn tích tụ cũng theo đó mà tan biến.

Nhiếp Thận bình thường rất nhanh mồm nhanh miệng nay lại cứng họng chẳng thốt ra lời nào. Cô ta trợn trừng hai mắt tôi, trán nổi cả gân xanh.

Tôi chẳng buồn để ý ta nữa, xách túi lên bước thẳng ra cửa.

Đi hai bước, tôi lại xoay người lại.

“À phải rồi. Lúc trước tôi còn khá thích đấy, cảm thấy là người phóng khoáng, sống thoải mái. Nhưng thực tế chẳng bao giờ buông thả bản thân cả.

“Bây giờ lại, đúng là chẳng có đẳng cấp.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...