Ảnh Đế Hồ Ly – Chương 3

8. 

Nhiếp Thận có vẻ khá khác với lời đồn.

Cô ta không hề giống một tiền bối trong ngành tí nào.

 

Sau khi vào đoàn, ta không chỉ thảo luận nội dung kịch bản cùng tôi, mà còn chủ giúp tôi và Lục Hoài Cẩn lý giải vai diễn.

 

Người trong đoàn phim thường hay gọi chúng tôi là “Bộ ba kiếm khách”.

Quan hệ của tôi và Nhiếp Thận cũng theo đó mà gần gũi hơn.

 

Bình thường khi ở chung, tôi ngạc nhiên phát hiện chúng tôi có rất nhiều điểm tương đồng. Ví dụ như khẩu vị hay sở thích, tưởng như có thêm một tôi khác trên thế giới này .

 

9.

 

Mới đó mà đã đến cảnh hôn thứ hai giữa tôi và Lục Hoài Cẩn.

 

Khác với lần trước, lần này để phù hợp với nội dung kịch bản, nụ hôn đã bớt đi chút mãnh liệt, nhiều hơn phần cương quyết.

 

Sợ tôi xấu hổ, đạo diễn còn cố ý đuổi hết những người không có phận sự đi.

 

Trước lúc quay chụp, Lục Hoài Cẩn hạ giọng ghé vào tai tôi : “Bà xã nhớ phải thở đấy nhé.”

 

Rõ là đang nhạo lần đầu tôi hôn chưa có kinh nghiệm đây mà.

 

Tôi không phục, chống nạnh: “Lần trước là do em chưa chuẩn bị thôi, lần này không có chuyện đó nữa đâu.”

 

Không biết có phải là để tôi quen với tiết tấu nụ hôn không mà Lục Hoài Cẩn đã hôn tôi luôn ngay khi đạo diễn chỉ mới chuẩn bị.

 

Ban đầu, tác của còn rất nhẹ nhàng. Mãi đến khi tôi thích ứng rồi thì mới tăng thêm lực.

 

Đầu óc tôi đi từ tỉnh táo cho tới mù mờ.

Cuối cùng... Tôi thậm chí còn quên luôn việc mình đang quay phim.

 

Mãi đến khi đạo diễn hô “Cắt” và nửa nửa thật với Lục Hoài Cẩn: “Tổng giám đốc Lục, là đàn ông thì dùng lực mạnh hơn chút đi, đừng có thương hoa tiếc ngọc quá. Lỡ đâu cảnh quay không đạt tiêu chuẩn thì phải quay lại, tới lúc đó môi của Tiểu Lệ sẽ còn sưng nhiều hơn đấy.”

Tôi mới nhận ra.

 

Hóa ra Lục Hoài Cẩn đã cố hôn nhẹ hơn.

 

Trong lòng tôi bỗng thấy ấm áp, đưa tay kéo vạt áo Lục Hoài Cẩn: “Đừng lo cho em. Đây là công việc của em, em cũng mong mình sẽ cho ra thành phẩm tốt nhất.”

 

10.

 

Có lẽ là do lời tôi , hoặc cũng có lẽ là do tác ôm cổ giữ lấy ót trước lúc quay của tôi, nên lần này tác của Lục Hoài Cẩn đã hung hăng hơn hẳn.

 

Ngay cả đôi mắt phượng khép hờ nọ cũng ngập tràn dục vọng xâm lược.

 

Thậm chí có một thoáng, tôi đã thật sự cho rằng muốn xé xác mình ra.

 

Kết thúc cảnh quay, Lục Hoài Cẩn dịu dàng xoa đầu tôi.

 

Anh biết tôi sợ nên ánh mắt tôi ngập tràn áy náy: “Anh sẽ không như đâu, Tri Tri.”

 

Ẩn ý là sẽ không bị dục vọng và tâm trạng khống chế, mà chỉ luôn bày ra một mặt dịu dàng nhất của mình với tôi thôi.

 

“Nhưng cho dù là dáng vẻ thế nào thì em vẫn thích mà.” Tôi chân thành .

 

Nhìn đôi môi đỏ sẫm mọng nước của , tôi gian tà ghé sát lại gần: “Nếu như bình thường cũng thì em sẽ càng thích.”

 

Lục Hoài Cẩn không ngờ tôi sẽ bạo dạn như . Anh hơi run lên, vành tai đỏ ửng lên với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.

 

Tôi bật thành tiếng.

 

Nhưng khi quay người lại thì vô thấy bóng dáng Nhiếp Thận.

 

Cô ta trốn trong một góc bí mật, hình như đang tôi.

 

Gương mặt ẩn trong bóng tối nên tôi không thấy rõ biểu cảm của ta.

 

Nhưng thoạt chẳng vui vẻ là mấy.

Tôi đang định đuổi theo thì ta đã rời đi mất tiêu. 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...