04
Rời khỏi đồn cảnh sát, tôi co ro ngồi trên ghế đá bên ngoài, không định về nhà.
Đã qua mười hai giờ, Giang Tự Nam không tìm tôi.
Nhà có giờ giới nghiêm, trước đây luôn đến đón tôi về.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi mở Weibo của Thẩm Như.
Trong lúc tôi còn ở đồn cảnh sát, ta đăng một đoạn video tiệc rượu trong khách sạn.
“Cảm ơn đại ảnh đế đã bớt chút thời gian quý báu để đến bên bè~”
Trong video, Giang Tự Nam đeo kính râm, ngồi bên bể bơi, hướng về ống kính của ta mà vẫy tay .
Tôi cuộn người lại, hốc mắt nóng ran.
Trời lạnh, công viên bên ngoài đồn cảnh sát vắng tanh.
Tiếng bước chân vang lên, một chàng trai mảnh khảnh chạy ngang qua, vô trẹo chân, ngã xuống ngay cạnh tôi.
Cậu ta dường như vừa tắm xong, toàn thân thoang thoảng hương sữa tắm mát lạnh.
Đôi mắt đen láy tựa vì sao thẳng vào tôi, tràn đầy sức sống.
“Xin lỗi chị, em có chị sợ không?”
Là Cố Phùng Tinh, nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty của Giang Tự Nam.
Tôi đã gặp qua cậu ta, một tiểu sinh hàng loạt thương hiệu xa xỉ săn đón, danh tiếng đang lên như diều gặp gió.
Tôi vội kéo mũ trùm, mong cậu ta mau rời đi.
Đừng thấy đôi mắt sưng đỏ của tôi.
Nhưng Cố Phùng Tinh lại tiến gần, ngạc nhiên thốt lên:
“Chị là chị Lâm Ngoan! Trợ lý cũ của Giang Tự Nam!”
Cậu ta tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, thao thao bất tuyệt kể lại chặng đường tôi từng đi qua.
Nói đến mức tôi đỏ cả tai, chỉ muốn chui xuống đất trốn.
Thấy tôi tò mò quan sát, Cố Phùng Tinh chạm nhẹ lên sống mũi, che giấu vẻ ngượng ngùng.
“Tiền bối Lâm, thực ra em là fan của chị đấy. Đáng tiếc chị không còn trong ngành nữa, nếu không, em thực sự rất muốn việc cùng chị.”
Cả giới giải trí đều biết, Cố Phùng Tinh tiềm năng lớn, tính cách tốt, ai cũng muốn gia nhập đội ngũ của cậu ta.
Tôi cảm ơn, một tấm danh thiếp nhét vào tay.
Cố Phùng Tinh để lộ hai chiếc răng khểnh, rạng rỡ:
“Chị, đây là cách liên lạc của em. Nếu muốn quay lại nghề, cứ gọi em bất cứ lúc nào.”
Cậu ta thoải mái vươn tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào tôi rồi nhanh chóng rụt lại.
Vừa cảm nhận chút hơi ấm, tôi theo bản năng muốn nắm lấy.
Nhưng Cố Phùng Tinh đã đứng dậy, dáng người cao ráo, cơ bắp săn chắc, trẻ trung sáng lạn, thoáng cái đã chạy xa.
Tim tôi đập loạn xạ, ánh mắt không tự chủ dõi theo bóng lưng cậu ta.
Tai nóng bừng.
Bỗng cảm thấy có lỗi với Giang Tự Nam.
Hóa ra, con trai trẻ tuổi… lại có hương thơm hấp dẫn đến sao?
05
Về nhà, tôi bị sốt liền mấy ngày.
Những ngày này, Giang Tự Nam ở phim trường, không về.
Anh rất bận, tôi hiểu chuyện, dù ốm sốt cũng không phiền.
Chỉ có quản lý của ngày nào cũng gọi điện, báo lịch trình.
“Chị ơi, Nam thương chị lắm đấy, ấy chuẩn bị cả đống đặc sản, hôm nay nghỉ sẽ về thăm chị~”
“Hôm nay ấy mệt lả, mơ còn gọi tên chị nữa, cả đám tụi em đều hâm mộ cảm hai người.”
“Nói nhỏ nè, em lén thấy Nam đặt mua một chiếc vòng cổ trị giá hàng chục triệu, chắc sắp tặng chị đó. Trên mặt dây còn khắc chữ: ‘Người vĩnh hằng của tôi’.”
“Em lỡ miệng rồi, chị đừng Nam là em tiết lộ nhé!”
…
Là để bù đắp cho tôi sao?
Đầu óc tôi ong ong vì sốt, vẫn cố bò dậy dọn dẹp phòng ngủ.
Vừa xuống lầu, chuông cửa vang lên.
Tôi mỉm mở cửa, lại thấy Thẩm Như.
Cô ta trang điểm tinh tế, không chút khách sáo đẩy tôi ra, ngang nhiên bước vào.
“Oh, chị ơi, chút nữa Nam về, em vào lấy đồ nhé.”
Tôi cau mày, chặn ta lại, giận đến mức giọng khàn hẳn đi.
“Đừng giả bộ nữa! Cô biết tôi là vợ ấy.”
“Cút đi! Đây là nhà của tôi và Giang Tự Nam.”
Thẩm Như tròn mắt, cợt:
“Chị lớn hơn tôi 7 tuổi, không gọi chị là ‘’ thì gọi gì?”
“Hôm đó chị ngủ lại trong đồn, tôi và Nam vui vẻ trong xe. Anh ấy da chị nhão rồi, không còn non mềm như tôi.”
“Đừng lằng nhằng nữa, lần trước tôi để quên một chiếc quần ở đây, cùng tìm nhé~”
Cơn sốt khiến tôi đứng không vững, loạng choạng ngồi xuống sofa, mặt tái nhợt ta thoải mái lục lọi phòng ngủ.
Tôi cố hít sâu, rồi hét lớn:
“Oắt Oắt!”
Oắt Oắt là chó nhỏ chúng tôi nuôi.
Bóng dáng màu cam từ trên lầu lao xuống, sủa dữ dội về phía ta.
Thẩm Như giật mình.
Thấy con chó, ta thở phào.
“Con chó này gặp tôi suốt, mà không nhận ra chủ quen.”
Cô ta bước ra ban công, dựa vào lan can, vạt váy bay nhẹ, chó khẩy.
“Bây giờ, nhận ra chưa?”
Oắt Oắt lập tức co rúm người, run rẩy, cụp đuôi sợ hãi.
Tôi ôm lấy nó dỗ dành, lồng ngực nghẹn lại.
“Cô đã hành hạ nó? Tôi sẽ với ba nó, Giang Tự Nam sẽ đuổi đi! Anh ấy rất Oắt Oắt!”
Thẩm Như khúc khích, ngắt lời:
“Hôm đó, chúng tôi ‘vui vẻ’ trên ban công, con chó bị nhốt lại, hoảng sợ run lẩy bẩy.”
“Giang Tự Nam còn bảo…”
“Nếu nó còn dám chằm chằm vào cơ thể , sẽ móc mắt nó ra.”
05
Oắt Oắt là chó nhỏ của tôi và Giang Tự Nam, là con của chúng tôi.
Từ khi chỉ bé bằng lòng bàn tay, đến tận bây giờ.
Giang Tự Nam dị ứng lông chó, ghét mèo và chó.
Năm đó, trong vụ nổ, tôi đã bảo vệ , mảnh đạn tổn thương nội tạng.
Tôi phải cắt bỏ tử cung và một quả thận, vĩnh viễn không thể có con.
Khi sự nghiệp đang đỉnh cao, Giang Tự Nam rút khỏi làng giải trí.
Hủy hàng loạt hợp đồng phim, bồi thường hàng tỷ, ở nhà chăm sóc tôi hồi phục.
Những ngày trầm cảm nhất, vượt ngàn dặm, tìm về một chó con giống tốt, đặt vào lòng tôi.
Vì bác sĩ , vật nhỏ có thể chữa lành tâm hồn.
Dù dị ứng lông chó, vẫn chịu đựng cả gương mặt nổi mẩn, ôm chặt tôi và chó vào lòng.
“Ngoan, sau này em đã có bảo bối nhỏ này rồi.”
“Hãy coi nó như con của chúng ta, không?”
“Đừng khóc, hai mẹ con.”
Mỗi đêm tôi bị ác mộng đánh thức, Giang Tự Nam và Oắt Oắt luôn ôm chặt lấy tôi.
Anh vuốt ve vết sẹo trên bụng tôi, những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống làn da.
Giang Tự Nam hết lần này đến lần khác thề nguyện.
Kiếp này, kiếp sau, đều tôi.
06
Tôi gần như đứng không vững.
Chú chó nhỏ tôi ôm chặt, liếm những giọt nước mắt đang rơi.
Nó rên rỉ khe khẽ, cố nặn ra một nụ với tôi.
Bên ngoài, tiếng cửa gara mở vang lên.
Giang Tự Nam sắp về đến nhà.
Mặt Thẩm Như rạng rỡ, nhún chân vui vẻ chạy ra mở cửa.
Cô ta quay đầu tôi, giọng đầy khinh miệt:
“Cô à, ấy thực sự rất thích tôi, đừng bám theo ấy nữa.”
“À đúng rồi, mấy hôm trước ở phim trường, Nam quấn lấy tôi hết lần này đến lần khác, có biết không?”
Khoảnh khắc đó, tôi đang sốt cao đến mức không dậy nổi, không nỡ phiền Giang Tự Nam vì bận việc.
Nhưng lại dành thời gian bên cạnh Thẩm Như sao?
Một 18 tuổi, tràn đầy sức sống, làn da căng mịn tràn ngập collagen.
Thẩm Như rạng rỡ, kéo cửa ra.
Trước khi Giang Tự Nam bước vào, tôi hoảng loạn lao ra sân sau.
Tóc tai rối bời, quần jean cũ kỹ lỗi thời.
Sự tự ti và sợ hãi khiến tôi chỉ muốn bỏ chạy.
Oắt Oắt chạy theo tôi.
Nó ngoạm lấy ống quần tôi, ngoan ngoãn tôi bằng ánh mắt đầy tin tưởng.
Tôi đứng chân trần trên nền đá lạnh, bỗng nhiên chẳng muốn gì nữa.
Không cần Giang Tự Nam, không cần ngôi nhà này.
Không cần gì cả.
Lấy điện thoại ra, tôi bấm gọi cho Cố Phùng Tinh.
Một giây sau, đầu dây bên kia bắt máy.
“Chào chị, mình có thể chuyện một chút không?”
Từ ngoài sân, tôi thấy Giang Tự Nam và đó ôm nhau.
Ngay trước cửa nhà tôi, hôn đến khó chia lìa.
07
Giang Tự Nam vừa bước vào cửa, nụ cưng chiều trên mặt lập tức lạnh xuống.
Người đứng ở cửa không phải người vợ thương, mà chỉ là một minh tinh nhỏ để vui qua đường.
“Sao lại là ?”
“Vợ tôi đâu?”
Giọng lạnh lùng.
Thẩm Như ngọt ngào:
“Chị ấy không có ở nhà, đi mua đồ rồi, hai tiếng nữa mới về~”
“Anh ơi, nhân lúc chị chưa về, có thể hôn em một cái không?”
Giang Tự Nam cau mày, muốn đẩy ta ra, mùi nước hoa trên người ta thật dễ chịu, lại chủ áp sát.
Cũng thật khó để từ chối.
Bên ngoài sân, một bóng dáng quen thuộc lướt qua.
Giang Tự Nam không thấy rõ, tim bỗng nhiên thắt lại, muốn đuổi theo.
Một cơn bất an bao trùm lấy .
Nhưng Thẩm Như lại bám chặt không buông, đôi mắt rưng rưng khiến mềm lòng.
“Ngực em đau quá~”
Đôi mắt Giang Tự Nam thoáng dao , rồi nghe theo bản năng.
Dù sao, Lâm Ngoan cũng không có ở nhà.
Cho dù phát hiện, cũng sẽ không nỡ rời xa .
Nửa đời trước của đã dốc hết cho , một khoản chi phí chìm khổng lồ.
Hơn nữa, một người phụ nữ không thể mang thai, ngoài ra, còn ai sẽ ấy đây?
Bạn thấy sao?