Kết hôn với ảnh đế năm thứ ba.
Cô ta nuôi dọn đến ở ngay sát vách nhà tôi.
Tôi giả vờ không biết, cũng bao nuôi một tiểu minh tinh.
Đến khi Giang Tự Nam phát hiện, ta xé nát thỏa thuận ly hôn, mắt đỏ hoe kéo tôi lại.
“Vì sao phản bội tấm chân của ?”
“Đừng ly hôn, sẽ nghe theo em mọi thứ.”
Tôi bình tĩnh : “Vậy có thể để trai tôi dọn vào nhà không?”
“Thêm cả nữa, chúng ta bốn người sống chung, cũng tốt mà.”
01
Ảnh đế lại lên hot search vì scandal.
Lúc thấy từ khóa, Giang Tự Nam đang ngồi ở ghế lái, cẩn thận chọn thức ăn cho chó.
Ba năm kết hôn, ấy luôn nhớ rõ sở thích của tôi.
Rõ ràng bị dị ứng lông chó, vẫn cùng tôi nuôi một bé cún.
Hình ảnh ấy hoàn toàn không ăn khớp với bức ảnh mập mờ trên mạng.
Trong ảnh, Giang Tự Nam và một trẻ đứng kề vai nhau, gương mặt gần như dán sát.
Màn đêm khiến bức ảnh càng thêm ám muội.
Tôi lặng người, không lời nào.
Đang định lên tiếng thì điện thoại của quản lý gọi đến trước.
“Nam ca, bên quan hệ công chúng đang xử lý rồi, lên tiếng đính chính đi.”
“Cũng nên rõ với chị dâu một tiếng nữa.”
Tôi vẫn luôn quan sát sắc mặt .
Nhưng Giang Tự Nam bình tĩnh đến lạ, không có chút dao .
Anh nghiêng người, giúp tôi thắt dây an toàn, chăm sóc cẩn thận.
Trên quần áo còn vương mùi nước hoa tôi đặt riêng.
“Ngoan, ngồi yên nhé.”
Cả giới giải trí đều biết, Giang Tự Nam có một người vợ ngoài ngành bảo vệ rất kỹ.
Anh có thể hái sao trên trời quà cho tôi.
Năm ngoái, cuộc bình chọn Nam thần chung , Giang Tự Nam dẫn đầu áp đảo.
Lúc nhận giải, – một ảnh đế luôn lạnh lùng, cao ngạo – lại không kìm , ngay trên sân khấu hôn tôi thật sâu.
“Nếu không có vợ, thì cũng chẳng có Giang Tự Nam của ngày hôm nay.”
“Cô ấy đã đồng hành cùng tôi đến tận đây, là cả đời của tôi.”
…
Tôi còn chưa kịp mở miệng, Giang Tự Nam đã khẽ giải thích.
“Ngoan, đây là từ khóa để quảng bá phim mới.”
“Tiền bối trong ngành có một con , muốn tôi nâng đỡ giúp.”
Anh không dối.
Dù đã thành ảnh đế, Giang Tự Nam vẫn còn một điểm yếu.
Mỗi khi dối, vành tai sẽ đỏ bừng.
Bây giờ, ánh mắt trong veo.
Lòng tôi chùng xuống, hối hận vì đã hiểu lầm , liền chủ hôn lên môi .
Xuống xe, tôi vô rơi điện thoại vào khe ghế.
Giang Tự Nam đã xách túi lớn túi nhỏ đi vào nhà.
Tôi mò mãi mới lấy điện thoại ra, tay lại khựng lại.
Kéo ra một chiếc găng tay nữ.
Không phải của tôi.
Giá trị không hề rẻ, là hàng hiệu mà các trẻ thích.
Tôi sững người.
Trong khe ghế, còn có một gói bao cao su đã bị bóc.
Dạ dày tôi cuộn trào, tôi bụm miệng, chỉ muốn nôn.
02
Hôm sau, tôi mang theo chiếc găng tay, đến phim trường thăm Giang Tự Nam, tiện thể tìm chủ nhân của nó.
Tôi muốn biết, rốt cuộc ta đã để nào ngồi vào ghế phụ lái.
Không báo trước, tôi đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, lẫn vào đám đông trong phim trường.
Giang Tự Nam nổi bật giữa đoàn phim.
Anh cúi đầu đọc kịch bản, không ý đến phía tôi.
Tôi hỏi nhân viên:
“Xin chào, tôi nhặt một chiếc găng tay, không biết là của ai?”
Cô ấy qua, liền kêu lên:
“Chị Như! Chị rơi găng tay này!”
Một chậm rãi bước tới.
Tôi lập tức nhận ra.
Cô ta chính là người trong bức ảnh scandal.
Trẻ trung, xinh đẹp, như một đóa hồng có gai – không phải gu của Giang Tự Nam.
Thẩm Như nhướng mày, đánh giá tôi, hỏi tôi nhặt nó ở đâu.
“Chiếc găng tay này tôi rơi lúc đi hẹn hò với trai, mà lại có người nhặt , chẳng lẽ là fan cuồng?”
Cô ta tôi, lại liếc xuống găng tay, bỗng lạnh.
“Găng tay bị mất một viên kim cương, trị giá hàng chục vạn.”
“Này, tay chân không sạch sẽ mà còn giả vờ lương thiện à?”
Tôi định giải thích, một cái tát đã giáng xuống.
Mái tóc tôi bị đánh rối tung, tai ù đi.
Thẩm Như nhếch môi, khinh miệt :
“Tôi nhớ ra rồi, tôi rơi găng tay này trong xe trai.”
“Cô là đồ trộm cắp đấy à?”
Bạn trai?
Giang Tự Nam sao?
Tôi cắn môi, không nhịn phản bác:
“Mọi chuyện cần có bằng chứng, ai mới là kẻ không đứng đắn?”
“Với lại, ai là trai của …”
Thẩm Như đột nhiên bặm môi, bật khóc nức nở.
Giọng ta sắc bén, át đi tiếng tôi.
Mọi người đều ngoảnh lại , bao gồm cả Giang Tự Nam.
Tôi theo bản năng , như muốn cầu cứu.
Nhưng khi thấy ánh mắt , tim tôi chợt quặn đau.
Giang Tự Nam lạnh lùng lướt qua tôi.
Ánh mắt dừng trên người trẻ.
Tôi rất quen thuộc ánh này.
Mỗi lần nhận giải, mỗi lần giới thiệu vợ trước công chúng, đều tôi bằng ánh mắt ấy.
Sâu lắng, quyến luyến.
Nhưng lúc này, Giang Tự Nam không nhận ra tôi.
Anh thẳng thừng gạt đám đông, chắn trước mặt Thẩm Như.
“Người tổ nào ? Dám bắt nạt Thẩm Như?”
“Chị Vương, lôi ta ra ngoài, báo cảnh sát giam lại, tốt nhất là để lại tiền án.”
Tôi muốn , cổ họng khô khốc, không thể phát ra một lời.
Thẩm Như khoác tay Giang Tự Nam, nghiêng đầu chớp mắt với tôi, lè lưỡi dấu chiến thắng.
À…
Hóa ra ta nhận ra tôi.
Cô ta cố ý nhục tôi trước mặt chồng mình.
Còn Giang Tự Nam…
Anh không nhận ra tôi.
Cùng ta, bắt nạt tôi.
03
Tôi bị đưa vào đồn cảnh sát.
Từ đầu đến cuối, tôi như mất đi giọng , không hề giải thích gì.
Cho đến khi hiểu lầm rõ, cảnh sát bảo tôi gọi người thân đến đón về.
Tôi chằm chằm vào tên liên lạc “Chồng ” trong điện thoại, không mở ra.
Giang Tự Nam là người của công chúng.
Nếu bị phóng viên chụp cảnh đến đồn cảnh sát đón vợ, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.
Nhưng đúng lúc đó, lại chủ gọi đến.
“Ngoan, sao em vẫn chưa về nhà?”
“Anh nấu món em thích nhất rồi.”
Tôi cố nặn ra một câu “Không sao”.
Giọng mũi rất nặng, rõ ràng là đã khóc.
Nhưng Giang Tự Nam không nhận ra cảm của tôi.
Anh mình phải tăng ca, đồ ăn đã để trong hộp giữ nhiệt.
Tôi còn chưa kịp lời tạm biệt, đã nhanh chóng cúp máy.
Tôi lau nước mắt, lật danh bạ tìm kiếm.
Cha mẹ đã cắt đứt quan hệ từ lâu.
Vì muốn đầu tư cho Giang Tự Nam, tôi từ bỏ cuộc hôn nhân liên kết giữa hai gia đình.
Vì sự nghiệp của , tôi cũng dần xa cách những người khác.
…
Tôi phát hiện, mình chẳng còn ai để gọi.
Tôi luôn xoay quanh Giang Tự Nam, là trung tâm của thế giới tôi.
Nhưng bây giờ, trái tim đã dành cho người khác.
Tôi phải sao đây?
Bạn thấy sao?