VĂN ÁNTrong một trò chơi “la hét không tiếng” ở chương trình tạp kỹ, tôi và ảnh đế được phân vào cùng một đội.Tôi đeo tai nghe, chăm chú đọc khẩu hình miệng của anh ấy.Ảnh đế: “Anh, thích, em.”Tôi nheo mắt cố gắng phân biệt: “Trong… qu ần I ,ót của em?”“Trong qu ần I ,ót á?!”Tôi liếc nhìn chỗ đó của anh, hơi do dự: “Cái này… có thể nói thẳng ra được sao?”Ảnh đế mím chặt môi, vành tai đỏ bừng, ánh mắt nhìn tôi vừa sâu vừa tối.Bình luận trên màn hình cười điên đảo: “Nào nào nào! Nói rõ ra đi!!!”
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?