Ảnh Đế, Anh Đừng [...] – Chương 4

Tôi trêu: “Lần này sao không ngã nữa?”

Bạch Sâm vuốt tóc ra sau, để lộ vầng trán cao sạch sẽ, :

“Không có em ở đây, ngã gì?”

“Giỏi ghê nhỉ, đồ cáo già.” Tôi lao lên nhéo .

Bạch Sâm bắt lấy tôi: “Sao lén vào phòng ?”

Tôi lắc đầu, trêu : “Đến xem cún con ấm ức.”

Anh đặt cằm lên vai tôi, thở dài một tiếng.

Tôi hỏi: “Không thích ấy à?”

Bạch Sâm gật đầu, hỏi ngược lại: “Anh chỉ thích em, thích ấy gì?”

Tôi bật , dỗ dành: “Sáng mai đi rồi, sau này không gặp nữa là xong.”

Bạch Sâm giữ khoảng cách chút ít, chu môi với tôi:

“Hôm nay bị ấm ức, em phải an ủi .”

Tôi giả vờ ngạc nhiên: “Ồ, sao giỏi nũng ?”

“Rõ ràng bên ngoài cứ tỏ vẻ…” Tôi nhớ lại thái độ của , rồi , “kiểu ‘Đừng chạm vào tôi’.”

Bạch Sâm thản nhiên đáp: “Nhưng em thích mà.”

“Sao biết em thích?” Tôi lập tức tìm ra điểm mấu chốt.

“Trong đoàn phim, lúc em cố ý tránh mặt , nghe lén em chuyện với người khác.”

“Nói gì cơ?”

Bạch Sâm bắt chước giọng tôi, lặp lại: “Tôi á, thích kiểu ‘chó con’, rất biết nũng và bám người, vừa ngoan vừa mềm, còn biết gọi chị thì càng tốt.”

Đúng là có chuyện như thật.

Tôi chợt tỉnh ngộ: “Hóa ra toàn giả vờ để lừa em hả?”

Bạch Sâm nâng mặt tôi lên, hôn vào nơi đã chằm chằm rất lâu, giọng khàn khàn:

“Phải.

“Em à, em đã leo lên thuyền giặc rồi.”

18.

Sự nổi tiếng của tôi dần tăng cao.

Lịch trình mà chị Lý sắp xếp cũng ngày càng bận rộn.

Gần đây tôi nhận một kịch bản và một số hoạt nhỏ.

Nên hoặc là tôi cắm rễ ở đoàn phim, hoặc là trên máy bay.

Buổi tối, Bạch Sâm luôn tranh thủ thời gian gọi video cho tôi.

“Nhớ em chết mất.” Anh vào ống kính lẩm bẩm.

“Em cũng nhớ .” Ánh mắt tôi dịu đi đôi chút.

Bạch Sâm vui vẻ hỏi: “Em có xem Weibo của không?”

Tôi lắc đầu, lập tức vào Weibo xem.

Từ khi chúng tôi ở bên nhau, Bạch Sâm có thói quen chụp ảnh đăng bài hàng ngày.

Anh còn tạo hẳn một chủ đề: # Nhật_ký_báo_cáo_gửi_Miên_Miên.

Lúc thì đăng đồ ăn ngon, lúc lại đăng ảnh đẹp trai của bản thân.

Phần bình luận sôi nổi: 【Cẩu lương (thức ăn cho chó FA) đến nữa rồi đây!】

Hôm nay đăng ảnh ôm một bó hoa, đứng thẳng người trên phố, cúi đầu nhẹ.

Chú thích: 【Cô ấy sẽ thích chứ?】

Tôi trầm trồ: “Bó hoa này đẹp thật, em thích lắm.”

Nhưng ngay sau đó, : “Xuống đây.”

Tôi ngơ ngác: “Gì cơ?”

Vô thức bước đến cửa sổ, thấy phía dưới có một người đang cầm bó hoa.

Có lẽ cảm nhận ánh mắt tôi, ngẩng đầu lên, giơ bó hoa vẫy vẫy.

Niềm vui sướng trào dâng trong lòng.

Tôi bịt miệng, chạy nhanh xuống dưới, lao vào lòng :

“Sao lại đến đây?”

Bạch Sâm đón lấy tôi:

“Đến tìm vợ.”

Tôi nhẹ vào ngực .

Anh đặt bó hoa vào tay tôi, bất ngờ quỳ xuống, lấy ra một chiếc hộp từ túi:

“Miên Miên, em đồng ý vợ không?”

Hoàn toàn không ngờ tới.

Vào một ngày bình thường nhất.

Anh cầu hôn tôi.

Ánh đèn đường bao trùm hai chúng tôi.

Tôi đưa tay ra, để đeo một chiếc nhẫn vừa vặn.

19.

Cũng vào một ngày bình thường khác.

Tôi và Bạch Sâm đi đăng ký kết hôn.

Tôi trở thành vợ của , trở thành chồng của tôi.

Được pháp luật chứng nhận và bảo vệ.

Sau đó, tôi thấy hợp đồng CP (cặp đôi) đã ký trong văn phòng của chị Lý.

Tôi lật hợp đồng với cảm giác bồi hồi.

【Phải có thái độ CP, tin rằng CP là thật.】

Điều khoản này là do Bạch Sâm cầu thêm vào.

Chưa đầy một năm, CP đã thành thật.

Chị Lý : “Tôi thật tinh mắt, vừa thấy hợp đồng này đã biết tâm tư của cậu ta.”

Tôi đầy cảm .

Cuộc họp của công ty sắp bắt đầu.

Tôi đặt hợp đồng lên bàn, cùng chị Lý đi họp.

Không ngờ không lâu sau, một bài hot search bùng nổ.

# Bạch_Sâm_Giang_Miên_hợp_đồng_cặp_đôi#

Tôi và chị Lý ra khỏi phòng họp mới phát hiện.

Trong bài còn kèm ảnh, chính là hợp đồng tôi vừa để trên bàn.

Chị Lý không vội, : “Quả bom này đến lúc hết hạn mới nổ cơ đấy.”

Tôi đồng ý, định chỉnh sửa bài đăng trên Weibo.

Nhưng phát hiện Bạch Sâm đã nhanh hơn tôi một bước.

Anh đăng một bài viết dài.

Kể về những ngày thầm của mình trong đoàn phim và những mưu mẹo theo đuổi tôi.

Cuối cùng viết:

【Là tôi từ cái đầu tiên.

Là tôi đã mưu tính từ lâu.

Là tôi đạt điều mình mong muốn.

May mắn thay, chúng tôi đã trở thành người hợp pháp.】

Kèm ảnh giấy chứng nhận kết hôn.

Tôi cảm , nước mắt lặng lẽ rơi.

Chia sẻ lại bài viết, thích: 【Cả đời dài lâu, mãi mãi.】

(Hết chính truyện)

Ngoại truyện về Bạch Sâm

Gần đây, Bạch Sâm rất phiền muộn.

Anh ấy đã thích một .

Chuyện này ra thì thật kỳ diệu.

Ngay từ cảnh quay đầu tiên giữa hai người, đã lỡ va vào đôi mắt trong sáng của ấy.

Một cách khó hiểu, trái tim đập nhanh hơn vài nhịp.

Từ đó, luôn lặng lẽ dõi theo .

Cho đến khi lấy hết dũng khí đến gần, kiếm một cái cớ rất hay:

“Miên Miên, ốp điện thoại của em mua ở đâu ?”

rất nhiệt , giới thiệu cho nhiều kiểu dáng.

Nhưng ngay từ đầu, thứ muốn chính là của .

, đương nhiên, chỉ muốn có chiếc ốp giống hệt của .

Khi có chiếc ốp giống , như cảm thấy mình gần hơn một chút.

Cảm giác đó khiến mê mẩn.

Sau này, không biết vì lý do gì, bắt đầu tránh xa .

Bạch Sâm rất buồn.

“Anh xem, sao ấy lại tránh tôi chứ?” Anh hỏi Lưu.

Anh Lưu lườm một cái: “Tôi cũng đang độc thân, hỏi tôi gì?”

Nguyên nhân của mọi chuyện dường như giải đáp trong một lần cờ.

Anh vô nghe thấy trò chuyện với bè trong đoàn phim về mẫu người lý tưởng.

Cô ngẩng đầu :

“Tôi á, thích kiểu ‘chó con’, rất biết nũng và bám người, vừa ngoan vừa mềm, nếu biết gọi ‘chị’ thì càng tốt.”

Một người khác vỗ tay : “Vậy chắc chắn không thích cùng người với tôi rồi, tôi thích kiểu như ảnh đế Bạch.”

chỉ mà không gì.

Lúc này, Bạch Sâm mới hiểu ra.

Có lẽ đã nhận ra cảm của , không có chút ý nào với , nên dùng cách khéo léo này để từ chối .

Anh cảm giác như mình thất .

Chỉ có thể an ủi bản thân bằng cách mua hết món đồ giống .

Thời gian đó, Lưu đặc biệt khó chịu với , than thở: “Tình đúng là khiến con người thay đổi hoàn toàn.”

Sau đó, video phỏng vấn đường phố của nổi tiếng.

Khi xem , nghiến răng nghiến lợi.

Một người đàn ông mười ngày không thay quần lót mà cũng xứng đáng với ấy sao??

Không ngờ, cư dân mạng lại lôi cả vào, chính là người đàn ông mười ngày không thay quần lót đó.

Anh ngẩn người.

Anh giải thích: 【Tôi không phải là người mười ngày không thay quần lót.】

Câu này dường như có chút mơ hồ.

Nhiều cư dân mạng hiểu sai ý, càng đoán rằng trai của .

Thế mà lại không muốn giải thích rõ ràng nữa.

Anh Lưu ngạc nhiên: “Hai người còn có fan couple cơ à.”

Anh lập tức suy nghĩ.

Khi quản lý của tìm đến, ép Lưu:

“Anh nhớ đấy, cố gắng giành cơ hội ghép cặp couple cho tôi.”

Dù sao cũng phải cho mình một cơ hội.

Thử xem.

Biết đâu, có thể theo đuổi người ấy?

(Toàn văn hoàn thành.)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...