Anh Đã Từng Yêu [...] – Chương 5

Thiên Trường Cửu thức dậy và xung quanh, sao trong căn phòng này quen quá...Là phòng ngủ của và tên Hàn Tư Phong?!

"Dậy rồi hả?"

Trường Cửu còn đang hoang mang thì nghe thấy tiếng của Tư Phong. Cô sợ hãi lên, một người đàn ông cao ráo đang tựa đầu vào cửa và với , một nụ khiến người phải sởn gai óc. Trường Cửu sợ hãi lùi lại, rõ ràng là đang vui vẻ bên ngoài tại sao chỉ chợp mắt lại trở về cái lồng giam này? Hắn ta từ từ đến gần và đè xuống giường.

"Bỏ trốn? Em cũng gan lắm nhóc con"

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của , cả cơ thể đang run lên vì sợ. Trước cơn bão trời thường rất đẹp. Tên ác quỷ ấy dùng sức bóp chặt cổ Trường Cửu khiến vùng vẫy.

"Tôi đã cho phép chưa mà em dám bỏ trốn, gan to bằng trời rồi. Có lẽ tôi đã quá dễ dãi khi chỉ nhốt em trong nhà thôi nhỉ?"

"Làm ơn đừng, tôi sẽ không bỏ trốn nữa... ơn..."

Đối mặt với sự vùng vẫy và run sợ của Trường Cửu, Tư Phong chỉ khẩy một tiếng và lôi từ trong tủ ra một sợi dây xích. Hắn đây là đang muốn trói lại bên cạnh hay sao? Tay bị xích chặt lại với giường, sợi xích chỉ dài tầm một mét để cử . Tư Phong sau khi xích Trường Cửu lại thì rời khỏi phòng. May thật hắn đi rồi, chắc chắn phải có cách để mở khoá xích nhỉ? Trương Cửu lục hết các hộc tủ chỉ để mong tìm thấy một chiếc kẹp giấy hay công cụ để mở khoá.

Một lúc sau, Tư Phong quay trở lại và xách theo một con mèo trên tay. Đây là con mèo mà Phong quản gia đã mua cho Trường Cửu, chỉ mong có thể vui vẻ trở lại. Cô và Phong quản gia luôn giấu chuyện này thì tại sao tên ác quỷ đó lại biết ?

"Anh định gì...?" Trường Cửu sợ hãi . Hàn Tư Phong chỉ lạnh một tiếng sau đó thẳng tay chặt đứt đầu con mèo?

"Hơ...? Tiểu mao...mao..."
Trường Cửu đau khổ hét lớn, hận không thể đánh chết tên cầm thú Hàn Tư Phong chỉ vì sợi dây xích níu lại. Tên điên này...hắn xem sinh mạng là cỏ rác hả? Liệu hắn có còn một chút nhân tính nào hay không? Trường Cửu đau khổ hét, sao có thể bình tĩnh trong khi nguồn ánh sáng nhỏ nhoi duy nhất của mình bị hắn dập tắt. Một con mèo nhỏ đối với đó là cả nguồn sống, là thứ duy nhất níu kéo ở lại cái thế giới tâm tối này. Vậy mà trái ngược lại với sự đau khổ tột cùng của Trường Cửu, hắn ta lại lớn và quăng xác con mèo xuống đất.

"Đúng chính là nó! Tôi chính là muốn thấy đau khổ như ! Sao nào mèo nhỏ của mình đầu một nơi người một chổ có phải là khó chịu lắm không? Yêu quý con mèo rác rưởi này sao không biết xót thương cho Tiểu Hoa khi hủy hoại đôi mắt của ấy?"

Tư Phong lao đến và bóp chặt vào cổ Trường Cửu.

"Tôi thật sự không ấy, c.on m.ẹ n.ó cứ khăng khăng là tôi thì sao không gi.ết tôi luôn đi!"

Đây là lần đầu tiên Trường Cửu dám gân cổ lên chửi Tư Phong, có lẽ bao nhiêu cảm của đã bị dồn nén quá lâu đến một lúc nào đó cũng phải nổ tung.

"Gi.ết ? Như thì dễ dàng quá rồi. Ngày tháng còn dài cứ từ từ tận hưởng."

Tư Phong thả ra sau đó rời khỏi phòng để lại một mình ngồi cạnh thân xác con mèo nhỏ của mình. Cô nhẹ nhàng ôm cơ thể mèo con vào lòng. Không thể nhịn nữa, khóc và hét lớn, tiếng khóc than như xé tan cõi lòng. Ông trời thật nhẫn tâm, đã tạo nghiệp gì để bây giờ phải chịu giày vò cả thể xác lẫn tinh thần như ? Cái ngày mà bị rơi xuống hồ tại sao không chết quách luôn đi mà lại để sống đến bây giờ.

Ngày ấy khi Trường Cửu chỉ là một bé bảy tuổi, Thiên gia nhận con nuôi khi lên sáu. Ngày ấy vì các mối quan hệ nên Hàn lão gia cùng con trai là Hàn Tư Phong đến Thiên gia, ở đây cũng gặp Mộc Liên Hoa - hàng xóm của . Mọi người ở trong nhà bàn chuyện ăn còn Trường Cửu cùng Liên Hoa đến gần hồ bơi để chơi . Bỗng bị Liên Hoa đẩy thẳng xuống hồ sau đó rời đi. Vì vẫn chưa biết bơi nên Trường Cửu chỉ có thể vùng vẫy trong vô vọng và từ từ chìm xuống. Trong cái ánh sáng le lói rọi xuống hồ nước lạnh ấy đã có một cánh tay vươn đến và giải cứu , chính là Hàn Tư Phong. Được cứu một mạng như Trường Cửu đã thầm nhủ rằng đời này sẽ chỉ mình và trả ơn cứu mạng ấy. Hình bóng cậu trai nhỏ mười tuổi khắc sâu trong lòng bây giờ thì sao...? Trái ngược với sự ân cần khi xưa lại là một Hàn Tư Phong máu lạnh và tàn nhẫn. Trường Cửu đề cao bản thân quá rồi, nhận ra rằng nếu khi ấy người rơi xuống hồ là ai khác thì vẫn sẽ cứu thôi.

Thật ngu ngốc khi nghĩ mình là ngoại lệ...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...