Anh Chồng Thương Mại [...] – Chương 8

8.

Giang Hạo Thừa cố đến đây để ở bên tôi.

Tôi gật đầu lia lịa, không dám nửa chữ "không".

Bên kia Lâm Hà nhắn tin cho tôi: "Tớ nghe gần đây tập đoàn Giang Thị bận rộn lắm, ấy lại bỏ hết mọi thứ để đến bên cậu vào lúc này, có thể thấy cảm dành cho cậu rất sâu đậm."

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, trốn trong nhà vệ sinh trung tâm thương mại đọc bài viết về bệnh cuồng ấy gửi cho tôi, tưởng tượng Giang Hạo Thừa bóp cổ tôi "Cả đời này em cũng đừng hòng rời xa tôi", sợ đến run rẩy.

Tôi gọi điện cho bố.

"Bố, con muốn ly hôn không?"

Bố bên kia đang bàn chuyện ăn với người ta, nghe tôi một câu không đầu không đuôi như , ông ấy nén giọng với tôi: "Con đừng ép bố phải ra tay với con."

Bố một, tôi hiểu mười, lập tức đổi sắc mặt: "Bố vất vả rồi, tạm biệt bố."

Gặp khó khăn không có đường lùi, chỉ có thể đâm thẳng vào nó!

Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, thấy Giang Hạo Thừa xách một đống túi mua sắm, đang dựa vào lan can đám trẻ con nhảy múa ở quảng trường tầng một.

Anh rất dịu dàng, lông mày khóe mắt khóe miệng cong cong, trong mắt sóng nước lăn tăn, toàn bộ đều toát lên vẻ ấm áp rạng rỡ.

Tôi nhớ lại lần đầu mình gặp , hai người đều không quen lắm, đứng xa nhau, không ai mở miệng chuyện.

Trong đám cưới chúng tôi mỗi người đều mang theo nụ giả dối để tiếp đãi khách khứa, thoạt như duyên trời tác hợp, thương có thừa, thực tế ngay cả mặt đối phương cũng chưa nhớ rõ.

Nhưng dù , cũng sẽ chu đáo đỡ rượu hộ tôi, nâng vạt váy dài giúp tôi, khoác áo lên người để tôi không bị lạnh.

Một người tính ra cũng tỉ mỉ ấm áp như , thật sự sẽ là người đáng sợ đến thế sao?

"Em đang nghĩ gì ?" Giang Hạo Thừa đi tới, dùng ngón tay chọc chọc trán tôi.

"Tôi đang nghĩ, có đánh tôi không?"

"Em nghĩ linh tinh gì ?" Giang Hạo Thừa liếc tôi một cái, giây tiếp theo, dường như nghĩ ra điều gì đó, lạnh : "Cũng không chắc."

Tôi ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...