6.
Tôi kể chuyện này với thân Lâm Hà, kết quả bị ấy nhạo một trận, lập tức quyết định tối nay sẽ dẫn tôi đi mở mang tầm mắt.
Tôi rất hào hứng đồng ý, tay đánh chữ kích đến mức suýt nữa đâm thủng màn hình.
Đêm khuya, tôi thừa lúc Giang Hạo Thừa ngủ say, nhẹ nhàng đẩy tay ra, lần mò trong bóng tối thay quần áo, xách giày cao gót chuẩn bị đi đến chỗ hẹn.
Thế ngay khoảnh khắc tôi định mở cửa, đèn phòng khách bật sáng.
Tôi như một tên trộm bị chủ nhà bắt quả tang, lúng túng và xấu hổ đứng chết trân tại chỗ.
"Em, đi, đâu?" Giang Hạo Thừa nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu rất khó chịu.
"Ừm... Tôi tôi đi đổ rác, tin không?"
"Mặc... như , đi đổ rác sao?" Giang Hạo Thừa liếc tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên đôi chân dưới chiếc váy ngắn của tôi.
Tôi hơi lúng túng đưa tay che đùi mình, quay đầu lại thấy ánh mắt sâu thẳm của Giang Hạo Thừa.
Ừm? Sao biểu cảm của có vẻ hơi kỳ lạ nhỉ?
Nhưng đây chỉ là hình ảnh thoáng qua, giây tiếp theo, Giang Hạo Thừa quay người đi vào phòng, để lại một câu hơi mơ hồ: "Vào đây, ngủ đi."
Hả... Cái này... Đêm khuya nam nữ đơn, câu này, khiến người ta nghĩ lung tung lắm.
Nhưng thực tế chứng minh, đúng là tôi nghĩ lung tung thật.
Giang Hạo Thừa ngủ thì quả thật chỉ đơn giản là đi ngủ.
Anh thậm chí không ôm tôi nữa, tôi đoán hơi giận tôi.
Tôi kể chuyện này cho Lâm Hà nghe.
Cô ấy khinh bỉ trả lời một câu: "Ôi, chồng cậu, không rồi."
Lâm Hà , tôi cũng hơi nghi ngờ, ấy thật sự không sao?
Tôi đột nhiên nổi hứng muốn thử , nghĩ lại, thì tôi cũng không mà.
Thôi bỏ đi, tốt nhất không nên với loại chuyện này.
Lâm Hà biết chuyện, lại mắng tôi một trận: "Chồng cậu đẹp trai mà cậu nhịn , Tống Nhan Nhan, cậu giỏi thật đấy."
Tôi bị vạch trần vừa tức giận vừa ngượng ngùng, thế là tắt máy luôn.
Đêm hôm khuya khoắt, gì mà với không !
Bạn thấy sao?