Anh Chồng Thương Mại [...] – Chương 20

[Ngoại truyện] 

4.

Không biết đã ngồi ở đó bao lâu.

Có vẻ như đã phát hiện ra tôi từ lâu rồi.

Khi tôi thấy , đang thong thả ngồi giữa một nhóm người tôi, thậm chí còn mỉm nâng cốc rượu chào tôi.

Ánh đèn lúc sáng lúc tối, Giang Hạo Thừa tôi qua khoảng cách không quá xa.

Nụ mang đầy ý đe dọa.

Cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu tôi.

Anh vẫy vẫy điện thoại với tôi.

Tôi cầm lên, thấy gửi cho tôi một tin nhắn: "Anh đã rồi mà, cũng không chắc đâu."

Tôi nhớ lại cuộc đối thoại trước đây với .

Khi đó tôi lầm tưởng là người bị bệnh cuồng , hỏi có đánh tôi không.

Anh , cũng không chắc.

"Bây giờ em chạy vẫn còn kịp đấy." Anh nhắn tin cho tôi.

"Tôi cầm áo khoác và túi xách, chạy bán sống bán chết."

5.

Giang Hạo Thừa sải bước chân dài đuổi theo phía sau.

Giây phút này, tôi như hóa thân thành nhân vật trong phim kinh dị.

Nhưng chạy một lúc, tôi cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi... tại sao phải chạy cơ chứ?

Tôi dừng bước, quay đầu Giang Hạo Thừa.

Anh đút tay vào túi, trìu mến.

Lúc này tôi chợt tỉnh ngộ: "Anh cố ý dọa em?"

"Chứ còn gì nữa." Anh đến gần tôi, véo má tôi : "Chẳng lẽ em nghĩ thật sự nỡ đánh em à?"

"Anh quả nhiên là người xấu, cố ý dọa em."

"Em mới là người xấu." Giang Hạo Thừa ôm tôi vào lòng: "Ra ngoài chơi cũng không với , để lo lắng."

"Em sợ không vui mà." Tôi vòng tay ôm eo , ngẩng đầu lên từ trong lòng .

"Vậy em không sợ biết rồi sẽ tức giận à?"

"Nếu tức giận..." Tôi cọ cọ vào lòng , "Em sẽ dỗ dành mà."

"Vậy bây giờ tức giận đây." Giang Hạo Thừa cố ý xị mặt xuống: "Em định dỗ thế nào?"

"Ừm... Thế này này." Tôi nhón chân hôn lên má trái : "Thế này giận hết chưa?"

"Chưa hết." Giang Hạo Thừa lắc đầu.

"Vậy thế này thì sao?" Tôi lại nhón chân hôn lên má phải .

"Không , vẫn chưa hết."

"Sao tham lam thế. Vậy thế này thì sao?"

Tôi kéo cổ áo , nhón chân in một nụ hôn sâu lên môi .

Giang Hạo Thừa ôm chặt lấy tôi, lúc này chúng tôi chỉ cách nhau gang tấc, vào mắt tôi, giọng trầm thấp và quyến rũ: "Thế này thì tạm . Lần sau không giấu nữa, biết chưa? Anh sẽ lo lắng cho em."

"Em biết rồi." Khi đôi mắt tôi, tôi không thể từ chối bất cứ cầu nào của .

Trốn tránh và đuổi theo, chỉ là trò vui nhỏ giữa đôi nhân mà thôi.

Bởi vì , nên cam tâm chìm đắm.

= Hết =

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...