[Ngoại truyện]
2.
Đêm xuống.
Ánh đèn rực rỡ cắt xẻ bóng tối thành muôn màu sắc.
Lâm Hà cầm ly rượu ghé sát tai tôi : "Cậu xem chúng ta đã bao lâu rồi không ra ngoài chơi đêm."
Tôi bẻ ngón tay đếm, suýt khóc.
Một năm bốn tháng, tròn 487 ngày!
Lâm Hà không khỏi cảm thán: "Đây chính là đàn ông khi say đắm sao, còn nhớ khoảng thời gian hồi nửa năm trước ấy không về nhà, giờ suốt ngày dính kè kè như muốn trói cậu vào thắt lưng, sự tương phản quá lớn!"
"Thôi đừng nữa, nhiều nước mắt lại trào ra, tớ không dám phản kháng, ấy tớ một cái là tớ không nổi chữ "không", chỉ muốn ôm ấy hôn ấy."
Lâm Hà: Hả? Đây là than vãn sao? Sao tự dưng lại bị nhét cơm chó vào miệng thế?
"Đừng nhắc đến ấy nữa!" Tôi hào hứng chạm ly với Lâm Hà.
"Giang Hạo Thừa chắc tuần này không về rồi, chúng ta, chơi cho thoải mái!"
"Được!"
Ánh đèn và âm nhạc hòa quyện, tôi lại không để ý lúc này điện thoại ở trên bàn, màn hình sáng rồi tắt, tắt rồi lại sáng.
3.
Khi phát hiện tin nhắn Trần Khả gửi cho tôi thì đã là nửa đêm.
Tôi dòng tin nhắn kết thúc bằng dấu chấm than trên màn hình, sợ đến mức tỉnh rượu một nửa.
"Phu nhân, kế hoạch thay đổi, sáng mai tổng giám đốc Giang sẽ về!"
"Phu nhân, tổng giám đốc Giang không đợi đến mai nữa, tối nay sẽ về!"
"Phu nhân, đang ở nhà không, tổng giám đốc Giang chuẩn bị về nhà rồi!"
"Phu nhân! Cô đi đâu rồi! Tổng giám đốc Giang đang đi tìm đấy!"
"Phu nhân, đang ở C Club phải không, có người thấy ở đó rồi!"
"Phu nhân, tổng giám đốc Giang đến bắt rồi!!!"
"Phu nhân! Mau chạy đi!"
"Cô xong rồi, chết chắc rồi..."
...
Tôi đúng là xong rồi, bởi vì... tôi đã thấy Giang Hạo Thừa.
Bạn thấy sao?