15.
Nhưng tôi chỉ chạy khoảng chưa đến 100 mét thì dừng lại.
Đùa à, chân đi giày cao gót 7cm, chạy đến sáng mai cũng chưa chắc đã tới sân bay.
Vì khi thấy xe đạp công cộng, tôi lập tức rút điện thoại ra quét mã và phóng đi.
Đợi ra khỏi đoạn đường tắc, tôi mới bắt một chiếc taxi.
Vội vàng chạy, cuối cùng cũng kịp.
Giang Hạo Thừa ngồi trong phòng chờ, đeo tai nghe đang gọi video với ai đó.
Người bên cạnh ra hiệu cho tôi đợi một chút, tôi gật đầu, quay người tựa vào tường thở hổn hển.
Đột nhiên phía sau có một đôi tay, nhẹ nhàng vỗ lưng giúp tôi điều hòa hơi thở.
Tôi giật mình, quay đầu Giang Hạo Thừa.
Anh đã cúp điện thoại và tháo tai nghe, lúc này đang nhíu mày tôi.
Nhưng mặc dù , ánh mắt lại rất dịu dàng.
"Em chạy nhanh như để gì?" Anh hỏi.
"Em... em sợ đi mất... em không kịp với một câu... may quá... em đuổi kịp rồi."
Giang Hạo Thừa có vẻ hơi bất đắc dĩ, lấy một chai nước mở nắp đưa cho tôi : "Máy bay đã bay từ lâu rồi."
"Ơ!"
Lúc này tôi mới phát hiện, phòng chờ rộng lớn chỉ còn lại và một người khác.
"Vậy sao ... đang đợi em à?"
Anh gật đầu.
"Sao biết em sẽ đến?"
Tài xế gọi điện báo cho .
"Hả?"
Tôi tạm thời không biết nên gì cho phải.
Giang Hạo Thừa liền hỏi tôi: "Em đến không phải là có điều muốn với sao?"
"Em... em muốn xin lỗi . Xin lỗi, em không biết sẽ lo lắng sợ em hiểu lầm, em không nên vui mừng khi phải ly hôn với như . Nhìn thấy như thế, em rất day dứt."
"Là thật lòng sao? Hay là, em chỉ muốn thứ bảy có thể cùng em dự tiệc mừng thọ của ông nội thôi?"
Hóa ra đã biết chuyện tiệc mừng thọ rồi.
Nhưng mà...
"Là thật lòng, không liên quan đến tiệc mừng thọ, là em thực sự muốn xin lỗi từ tận đáy lòng! Xin lỗi, em chưa bao giờ thực sự tìm hiểu suy nghĩ của , hiểu lầm tấm lòng của , cũng hiểu sai ý định của , khiến ... đau lòng."
"Đúng là rất đau lòng, ngồi mấy chục tiếng đồng hồ trên máy bay trở về, muốn trực tiếp giải thích với em, không ngờ em lại vui mừng muốn ly hôn với như ."
"Ôi, chuyện này, chuyện xấu hổ trong quá khứ thì đừng nhắc lại nữa."
"Tống Nhan Nhan, từ khi kết hôn đến giờ chúng ta dường như chưa bao giờ ngồi xuống chuyện đàng hoàng cả."
"Ừm. Đúng ."
"Vậy tối nay, hay là về nhà chuyện cho tử tế đi."
"Hả? Anh không cần đi công tác nữa sao?"
"Đã cử người khác đi thay rồi."
"Hả?"
Bạn thấy sao?