Đêm phòng hoa chúc, Đỗ Khanh cùng Tống Gia Thành đều có chút quá kích , hai người lăn lộn hơi muộn, vừa nhắm mắt liền trực tiếp ngủ đến trưa ngày hôm sau.
Khi Tống Gia Thành tỉnh dậy, còn thầm nghĩ: Đã trễ thế này, sao bọn Tống Hải còn chưa tới hầu hạ?
Còn có Vân nhi, sau khi bọn họ thành thân, Đỗ Khanh trở thành thiếu phu nhân của Quốc công phủ, bên người không có người hầu hạ cũng không , cho nên Tần thị để Vân nhi và đại nha hoàn thích của mình tới Nghênh Phong viện hầu hạ, về sau hai nha hoàn này sẽ hầu hạ Đỗ Khanh.
Bất quá loại trạng thái này cũng chỉ giằng co trong một lát, Tống Gia Thành mở to mắt bài trí quen thuộc trong phòng, có chút ảo não vỗ vỗ đầu mình.
Đêm qua hơi quá mức, hắn ngủ rất sâu, nhất thời sơ sót, đêm tân hôn lại xuyên qua.
Dựa theo quy củ, sáng hôm nay hắn phải cùng tiểu Hạ tới chủ viện kính trà, cũng may xuyên qua nên có thể kéo dài một ngày, tối hôm nay bọn họ xuyên về cổ đại vẫn kịp kính trà buổi sáng, không đến mức Quốc công phủ trở thành trò của mọi người.
Cam Mạn Mai bọn họ cho rằng con và tiểu Ngôn về cổ đại thành thân, sẽ phải ở cổ đại một đoạn thời gian, cho nên thừa dịp này, hai vợ chồng già nghỉ đông, đã đăng ký tour du lịch.
Cho nên hôm nay, sau khi Đỗ Khanh ‘ mệt nhọc ’, chẳng những thoải mái dễ chịu ngủ tới giữa trưa, tỉnh lại còn ăn cơm trưa Tống Gia Thành tự mình chuẩn bị.
Cam Mạn Mai một người phụ nữ truyền thống, cẩn thận, trước khi ra khỏi nhà, đã xử lý tất cả nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, cho nên Tống Gia Thành bất đắc dĩ phải đi siêu thị một chuyến, mua đủ nguyên liệu nấu ăn cho bữa trưa và bữa tối.
Đỗ Khanh tuyệt đối là một người phụ nữ của công việc, khi ở hiện đại, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, Tống Gia Thành nhất thời chưa tìm nghề nghiệp bản thân cảm thấy hứng thú để phát triển, chỉ tham gia một hiệp hội thi họa của thành phố Vân, bình thường hắn trừ bỏ ra cửa tham gia một vài buổi tụ họp của hiệp hội, phần lớn thời gian khác đều ngốc trong nhà.
Từ khi Đỗ Khanh quy định thời gian chơi game, Tống Gia Thành cũng ít chơi game, vì giếc thời gian, hắn cũng đi theo Cam Mạn Mai mua đồ ăn nấu cơm, chăm sóc hoa cỏ, hiện giờ trù nghệ của hắn kém đầu bếp, tùy tiện mấy món cơm nhà, đối với hắn cũng là một chuyện đơn giản.
Hôn lễ cũng rất ảnh hưởng tới Đỗ Khanh, cũng không rõ có phải nguyên nhân do đêm qua hai người đã tiến thêm một bước hay không, cả ngày Tống Gia Thành, đều cảm thấy hắn vô cùng thuận mắt một cách không nên lời.
Bất quá loại cảm giác này sau bữa cơm trưa, cơm chiều đã hoàn toàn biến mất, do Tống Gia Thành lại lôi đi vận đồng vài lần.
Đỗ Khanh xoa cái eo nhức mỏi của mình, hung tợn trừng mắt cửa toilet, hận không thể kéo người đang tăm rửa bên trong ra, hung hăng mắng mấy câu cầm thú.
Nhưng mà đối với Tống Gia Thành, đêm qua và hôm nay, chính là thời gian hạnh phúc nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời, phương diện kia thỏa mãn, đàn ông thập phần dễ chuyện, lúc này đừng Đỗ Khanh mắng hắn là cầm thú, dù muốn đánh hắn cho hết giận, hắn cũng sẽ không chút do dự giơ mặt mình qua cho xả giận.
Sau khi thành thân cùng Tống Gia Thành, cuộc sống của Đỗ Khanh không có quá nhiều thay đổi, sự thay đổi duy nhất chính là khi ở cổ đại phải đi theo Tần thị học tập xem sổ sách quản gia.
Cam Mạn Mai cùng Đỗ Hùng Hoa cha mẹ Đỗ Khanh, có chung suy nghĩ với Tần thị, muốn ôm cháu ngoại, cho nên vừa tổ chức hôn lễ ở cổ đại không bao lâu, bọn họ liền thúc giục hai người đi lãnh giấy kết hôn.
Dựa theo ý của Cam Mạn Mai bọn họ, nếu người thân của tiểu Ngôn thân nhân ở cổ đại không thể tới, chỉ cần tổ chức một bữa tiệc nhỏ ở hiện đại. Bọn họ cũng không cần tốn nhiều thời giờ đi giải thích với bè thân thích —— vì sao không có ai bên nhà trai tham gia hôn lễ.
Còn chuyện Đỗ Khanh muốn tổ chức hôn lễ ở nhà thờ, thì vào tuần trăng mật bọn họ có thể tổ chức một buổi lễ nho nhỏ ở một nơi có phong cảnh đẹp.
Trước kia Đỗ Khanh đã nghe rất nhiều học hay bằng hữu than thở chuyện tổ chức hôn lễ vô cùng vất vả, là chuyện lấy lòng người khác, chờ đến phiên , mới phát hiện tất cả phiền não dó chỉ cần một người chồng săn sóc là có thể hóa giải toàn bộ.
Bạn thấy sao?