Hắn là chồng , về sau hắn cũng sẽ là cha của con , bọn họ sẽ trở thành hai người thân thiết nhất.
Được Tống Gia Thành cõng lên kiệu hoa, Đỗ Khanh kích đến mức thiếu chút nữa rơi lệ, cũng may cuối cùng cũng nhớ rõ, nếu khóc thì lớp trang điểm sẽ lem hết.
Khăn voan đỏ trên đầu Đỗ Khanh phải đợi tới buổi tối hôn lễ kết thúc mới Tống Gia Thành xốc lên, chung quanh đều là người với người, không tìm cơ hội vén khăn voan lên
Kiệu hoa lắc lư đi tới, lúc mới bắt đầu Đỗ Khanh còn có thể ngồi ngay ngắn ưỡn ngực thu bụng, một lúc, liền có chút ngồi không yên, cuối cùng thấy mới vừa đi qua chợ phía tây, còn phải đi một hồi lâu nữa, cho nên điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn.
Khi kiệu hoa dừng trước cửa lớn Quốc công phủ, Đỗ Khanh vội vàng điều chỉnh tư thế, ngồi chờ Tống Gia Thành tới đá kiệu.
Lúc Tống Gia Thành đỡ xuống kiệu hoa, Đỗ Khanh phát hiện tay hắn có chút run run.
Đúng rồi! Tống Gia Thành không giống , hắn vẫn luôn coi hôm nay là một ngày quan trọng, có thể nắm tay bước vào đại môn Tống gia, y theo tính cách của hắn thì đây là lúc rất kích .
Tống Gia Thành vô cùng kích , bất quá hắn còn nhớ rõ huống xung quanh, không để lộ cảm quá mức, chỉ hơi dùng sức mà nắm lấy tay Đỗ Khanh.
Tống Gia Thành phải khắc chế, Tống Hải và Tống Châu bên cạnh lại không cần khắc chế, bọn họ đã sớm công tử nhà mình phân phó, Tống Gia Thành vừa nắm tay Đỗ Khanh bước vào đại môn, bọn họ ngay lập tức móc một nắm bao lì xí lớn từ trong lòng ngực ra, rải vào đám người vây xem xung quanh. Quản gia thấy Tống Hải bọn họ lại giành trước mình, ở trong lòng thầm mắng vài câu cũng xách lên một rương đựng đầy bao lì xì lên, cũng bắt đầu rải.
Chuyện này trực tiếp đẩy cảm của mọi người lên đỉnh điểm, bọn họ thi nhau tranh đoạt, còn không quên lớn tiếng ồn ào chúc phúc cho vợ chồng son.
Tống Gia Thành nghe lời chúc phúc phía sau, khóe miệng tươi càng thêm rõ ràng.
Hôn lễ của Tống gia, từ một cái bao lì xì nho nhỏ cũng biểu hiện ra sự khác biệt.
Ngày xưa mọi người cướp bao lì xì, sẽ lập tức xé giấy đỏ bên ngoài lấy đồng tiền nhét vào trong lòng ngực, hôm nay khi cướp bao lì xì đều không nỡ xé.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, do bao lì xì của Tống gia thật sự quá tinh xảo, so với những bao lì xì binh thường hoàn toàn khác nhau, bao lì xì của Tống gia chẳng những vô cùng vuông vức, mặt trên còn viết chữ hỉ màu đỏ, còn vẽ một đôi tân lang tân nương.
Thấy rõ ràng hình thức của bao lì xì mọi người sôi nổi kinh ngạc, hôm nay Tống gia có việc đại hỉ, lúc này phát bao lì xì, không có một vạn cũng có 8000, nhiều bao lì xì như , chữ viết và hình vẽ mặt trên cũng không giống như là vẽ tay bình thường, chẳng lẽ là một bản khắc để chuyên bao lì xì.
Nhưng nếu khắc chữ song hỉ thì không , hình vẽ trên bao lì xì nhỏ như , thợ thủ công giỏi tới đâu mới có thể điêu khắc khuôn mẫu tinh xảo tới thế?
Kinh ngạc cảm thán rất nhiều, tất cả mọi người lấy bao lì xì đều cẩn thận lấy tiền bên trong ra, sau đó lại vuốt phẳng bao lì xì rồi cẩn thận cất đi, định cầm về nhà.
Những người tham gia hôn lễ hôm nay không có lấy bao lì xì, bất quá bọn họ vẫn mở rộng tầm mắt vì hôn lễ này, tất cả khách khứa đi vào cửa đều sẽ nhận một hộp quà từ Tống gia.
Chỗ hộp quà này là Tống Gia Thành mua từ hiện đại về, kiểu dáng ở Khánh triều tát nhiên là vô cùng hiếm lạ, bên trong hộp quà lớn có tám viên kẹo mừng, một lọ nước hoa 50 ml, bên trong hộp quà nhỏ cũng chỉ có kẹo mừng.
Nước hoa là quà kỷ niệm mà Đỗ Khanh chọn, đều là nhãn hiệu nổi tiếng, mùi thơm và hình thức của chai nước hoa đều không giống nhau, có thể nhận mùi thích hay không thì phải tùy thuộc vào vận may, xem như an bài một trò blind box nhỏ cho các tân khách.
Tham gia hôn lễ còn nhận lễ vật, đây chính là lần đầu, mọi người đều cảm thấy rất kinh hỉ, tuy rằng các tân khách đều giữ thân phận, không trò mở quà trước mặt người Tống gia, Đỗ Khanh chuẩn bị rất nhiều thứ.
Tống phủ trang trí vô cùng mới lạ, một vài nhà cũng chuẩn bị có con cái thành thân liền nhịn không tìm Tần thị hỏi thăm một chút, muốn tìm nơi có thể mua những thứ này.
Người có thể tới Tống phủ tham gia hôn lễ, gia thế đều không quá kém, bọn họ như , phần lớn đều không sợ tốn tiền, việc đều thích phô trương, đại sự của con cái càng muốn tới nơi tới chốn.
Bạn thấy sao?