Thích khách tuy rằng là tử sĩ, cũng không phải đồ ngốc, mắt thấy không có phần thắng, hắn cũng không lưu lại chờ bị giếc, thấy Đỗ Khanh ngã xuống đất không dậy nổi, hắn nghĩ đồng bọn hẳn đã hoàn thành nhiệm vụ đại trưởng công chúa giao cho bọn họ, cho nên hắn tìm một cái cơ hội né thế tiến công của hai người Tống Hải, thả người nhảy xuống đường chính, trực tiếp chạy vào rừng rậm.
Tống Hải cầm đao đứng tại chỗ do dự hai giây, cuối cùng vẫn quyết định đi xem hình của công tử nhà mình và Đỗ nương trước.
Chờ Tống Hải bọn họ đến gần, Đỗ Khanh đã tự mình bò dậy.
Nhìn bộ dạng của , Tống Hải và Tống Châu đều không dám tin: “Đỗ nương, nương không có việc gì?”
Vừa rồi tên thích khách kia ôm quyết tâm cá chếc lưới rách, bọn họ còn tưởng dù không chếc cũng bị trọng thương.
“Không có việc gì, hai người mau đi xem công tử nhà các đi.” Đỗ Khanh giơ tay xoa xoa cái ót của mình, thúc giục Tống Hải bọn họ nhanh đi xem huống của Tống Gia Thành.
Chờ hai người bọn họ tập trung bên chỗ Tống Gia Thành, Đỗ Khanh mới đau khổ móc di từ trong lòng ngực ra.
Con dao găm vừa rồi của thích khách, trùng hợp đâm vào di giấu trong ngực của Đỗ Khanh.
Chiếc di này là Đỗ Khanh cố ý mang theo, dùng để giếc thời gian.
Mấy ngày nay Đỗ Khanh ở trong phủ, xem phim cả một ngày đã dùng tốn rất nhiều pin, lúc sau xem phim cũng chỉ có thể để độ sáng thấp nhất, dùng chế độ tiết kiệm pin.
Hôm nay cũng nghĩ phải ở trên xe ngựa cả nửa ngày đường, cho nên khi ra cửa liền thuận tay cất điện thoại vào trong lòng ngực, không nghĩ tới một tác nhỏ trong lúc lơ đãng lại vô hình trung cứu một mạng.
Bên kia Tống Hải cùng Tống Châu xác nhận huống của Tống Gia Thành, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Biết Đỗ Khanh nóng vội, Tống Châu vội vàng : “Công tử không có việc gì, miệng vết thương trên vai cũng không sâu, chỉ là thích khách có tẩm thuốc mê trên ám khí, cho nên hiện tại công tử chỉ hôn mê thôi.”
Nghe Tống Hải như , Đỗ Khanh cũng an tâm hơn, xụi lơ ngồi dưới đất, dao găm rớt bên chân, hậu tri hậu giác phát hiện quần áo sau lưng đã bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, giờ đang gắt gao dán vào lưng , thập phần khó chịu.
Còn may dao găm đập vào di , cũng không tạo thành thương tổn gì cho , nếu không có cái di này, với chiều dài của con dao kia, phỏng chừng có thể đâm tới tim .
Người tới là hạ quyết tâm, muốn lấy tánh mạng của .
Lúc này dù Đỗ Khanh có ngốc, cũng biết mục tiêu của đối phương là mình, mấy câu Tống Gia Thành lúc trước, hoàn toàn đều là vì trấn an .
di trong tay Đỗ Khanh đã bị đâm xuyên một góc phải, nếu không phải bên trong còn mặc nội y, phỏng chừng hôm nay cũng phải chảy ít máu.
Nhìn chiếc di đã hoàn toàn hỏng, Đỗ Khanh thầm tự an ủi: của đi thay người! Của đi thay người!
Còn không phải là một cái di thôi sao, cổ đại nguy hiểm như , chờ lần sau về hiện đại, nhất định phải nghĩ cách tìm hai cái áo chống đạn cho mình và Tống Gia Thành, thật sự không , áp giáp cũng .
Về sau bọn họ ở cổ đại, nếu ra cửa, sẽ mặc áo chống đạn bên trong quần áo, dù gặp huống nguy hiểm, cũng có teher bảo vệ tính mệnh một chút.
Vừa rồi là lúc Đỗ Khanh gần cái chếc nhất, tưởng tượng đến con dao găm lao về phía , vẫn rất sợ hãi.
Nhưng mà vừa rồi có một thích khách đã đào tẩu, vì an toàn, bọn họ không thể ở lại chỗ này lâu.
Hiện giờ Tống Gia Thành đẫ hôn mê, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, cho nên Tống Hải và Tống Châu đều hy vọng Đỗ Khanh có thể ra chủ ý.
Đỗ Khanh nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy vẫn nên dựa theo kế hoạch ban đầu của bọn họ: “Đi Thanh Dương huyện, chờ người trong phủ tới tìm chúng ta.”
Bọn họ không biết thích khách bên kia còn mấy người, nếu lúc này đi trở lại, không may gặp thích khách, y theo trạng thái hiện tại của bọn họ, căn bản không có khả năng may mắn trốn thoát một lần nữa.
Tống Gia Thành còn đang bị thương trên vai, phải nhanh chóng tìm địa phương để chữa trị.
Tuy trong ba lô của Đỗ Khanh có một bình cồn nhỏ và giấy ướt tiêu độc, không có thuốc hạ sốt, mấy thứ này không có nhiều công dụng, việc cấp bách vẫn là phải tìm đại phu mới có thể an tâm.
Bạn thấy sao?