Đỗ Khanh nghe ra hắn xin lỗi, biết hắn đang áy náy khi để gặp nguy hiểm, vội vàng lắc đầu : “Không có việc gì, dù sao hiện tại chúng ta cũng không có việc gì, chờ trở về chúng ta sẽ không ra khỏi cửa, ở trong phủ đợi, chờ bắt hung thủ lại .”
Kỳ thật y theo huống hiện tại, bọn họ về hiện đại là an toàn nhất, bởi vì mặc kệ thân thủ đám thích khách này có cao bao nhiêu, cũng không thể đuổi giếc bọn họ tới hiện đại.
Bất quá bọn họ về cổ đại cũng mới mấy ngày, lúc trước vẫn luôn không có chuyện gì, hôm nay mới ra cửa liền bị đuổi giếc, bởi có thể thấy đối phương vẫn luôn chờ bọn họ ra cửa để ra tay, cho nên ở lại trong phủ chắc cũng an toàn.
Tống Gia Thành cũng hiểu điều này, bất quá hiện tại bọn họ không biết huống phía sau thế nào, tùy tiện trở về có thể lâm vào hiểm cảnh, để chắc chắn, bọn họ nên tiếp tục đi về phía trước, chờ người trong phủ tới rồi mới tính tiếp.
Khi chuyện mới phát sinh, phía sau bọn họ còn có mấy người đi đường, lúc ấy nhóm thị vệ bị thích khách quấn lấy cũng không có thời gian, chỉ cần mấy người đi phía sau có một người trốn về tới kinh thành, có thể tới Quốc công phủ thông báo một tiếng, Tần thị có thể lập tức an bài người tới cứu viện.
Đi đến một cái ngã ba đường, không cần Tống Gia Thành dặn dò, Tống Hải cùng Tống châu liền xoay người xuống ngựa, cởi áo ngoài ra xé thành hai miếng vải bọc giày lại, dắt ngựa đi vào hai con đường khác, lưu lại một ít vết vó ngựa.
Cuối cùng Tống Hải cũng để lại một ít vết vó ngựa trên con đường định đi, lại lấy một ít cành cây ở bên đường, xóa hết vết vó ngựa.
Kỳ thật bọn họ nên tách nhau ra, như mới có thể lừa đối phương đuổi theo sai hướng, thân thủ Tống Gia Thành không tốt, Đỗ Khanh thì càng không cần phải , nếu bọn họ tách ra, không có hai người bảo hộ, nếu bị thích khách đuổi tới, Tống Gia Thành và Đỗ Khanh không có năng lực tự bảo vệ, cho nên cách tốt nhất chính là bốn người cùng đi với nhau.
Thích khách không đông lắm, bọn thị vệ hợp lực hẳn là có thể giữ lại một phần, chỉ cần có thể phân tán bọn chúng, chẳng sợ bị một hai tên thích khách đuổi theo, bọn họ cũng không đến mức không có chút cơ hội chạy trốn nào.
Làm nhiễu loạn suy đoán của địch nhân một chút, Tống Gia Thành bọn họ lại tiếp tục chạy về phía trước.
Tống Hải và Tống Châu cưỡi ngựa ở phía sau, chẳng những phải vội vàng dọn dẹp vết vó ngựa trên đường, còn phải bớt thời giờ lưu lại ký hiệu cho người trong phủ.
Cứ như đi phía trước chạy có mấy dặm đường, Tống Hải và Tống Châu mới ném nhánh cây trong tay xuống.
Một đường chạy như bay, Đỗ Khanh cảm thấy mông và hai sườn đùi của bản thân đa bị mài tới trầy da, đỡ eo Tống Gia Thành chậm rãi thay đổi một tư thế đỡ khó chịu hơn, không xác định hỏi: “Bọn họ hẳn là sẽ không đuổi kịp đi?”
Tống Gia Thành cũng không dám bảo đảm bọn họ đã chạy thoát hay chưa, hắn trầm tư một lát mới mở miệng với Đỗ Khanh: “Không biết, chúng ta lại chạy thêm một đoạn đường, phía trước chính là Thanh Dương huyện, chúng ta trực tiếp tới huyện nha, dù thích khách đuổi theo chúng ta, hẳn cũng không dám thủ ở huyện nha.” Câu kế tiếp hắn với hai người Tống hải.
Tống Hải và Tống Châu nghe gật gật đầu, trong lòng vẫn giữ thái độ hoài nghi với quyết định của công tử.
Công tử chính là em trai duy nhất của Hoàng Hậu, bọn người kia nếu dám ám sát công tử bọn họ, khẳng định là một đám người vô cùng hung ác, dưới huống như thế, dù bọn họ trốn đến huyện nha, cũng không có bao nhiêu tác dụng, hiện giờ chỉ hy vọng bọn nha dịch ở Thanh Dương huyện có thân thủ tốt một chút, như ít nhất còn có thể ngăn cản đám thích khách này một đoạn thời gian, để viện binh có thời gian đuổi tới.
Nhưng mà nhóm thích khách tới rất nhanh, cũng không để bọn Tống Gia Thành kịp tới Thanh Dương huyện, bọn chúng đã cưỡi ngựa đuổi theo bọn họ.
Cũng may chỉ có hai tên thích khách đuổi theo bọn họ, đám thích khách còn lại cũng không biết là bị bọn thị vệ xử lý, hay là bọn chúng chia người ra ở ngã ba.
Mắt thấy đã không còn đường lui, Tống Hải và Tống Châu kéo kéo dây cương trong tay, ngừng ngựa ở giữa đường, chuẩn bị nghênh đón cuộc ác chiến trước mắt.
Tống Gia Thành không do dự, tiếp tục đánh ngựa chạy về phía trước, Đỗ Khanh trốn trong lòng ngực hắn, định một cái, lại không dám .
Đối phương hiển nhiên không có ý tốt, Đỗ Khanh lo lắng Tống Hải bọn họ sẽ xảy ra chuyện, với huống hiện tại, biết rõ mình và Tống Gia Thành lưu lại chỉ liên lụy bọn họ.
Thích khách hiển nhiên không định chiến đấu lâu với bọn Tống Hải, mắt thấy hai người Tống Gia Thành muốn chạy trốn, một tên thích khách không hề nghĩ ngợi liền giơ tay lấy ám khí giấu trong ống tay áo, ném qua.
Bạn thấy sao?