Quay lại chương 1 :
Cầm Việt – trai của Cầm Phóng, người luôn là cái bóng phủ lên cậu em trai – tôi không gặp lại kể từ sau khi kết hôn.
Tôi lúng túng chào hỏi:
“Anh Cầm Việt, lâu rồi không gặp.”
“Lâu rồi không gặp. Em định lên à?”
Anh ấy lịch sự bấm nút thang máy giúp tôi rồi nghiêng người nhường chỗ.
Tôi gật đầu, bước vào thang máy rồi khẽ cảm ơn.
Điều kỳ lạ là… rõ ràng ấy vừa từ trên lầu xuống, mà lại theo tôi đi ngược lên.
Chờ tôi ra khỏi thang, ấy không đi cùng, chỉ đứng tiễn tôi rồi lặng lẽ xuống lại.
Cầm Phóng đứng đợi tôi ngoài thang máy, vừa thấy tôi đã oán trách:
“Trời đất, sao chị không với em người đàn ông trong quán bar hôm đó là Phong Thiếu Hoài ? Lúc thấy ảnh ảnh trong danh sách khách mời hôm nay em mới nhận ra đấy! Mà hôm đó chị chuốc em say quá…”
Tôi khựng lại:
“Danh sách khách mời gì?”
“Anh ta đến đây đại diện đoàn hướng dẫn mấy công ty công nghệ cao đó. Anh em vừa xuống đón tiếp… Ơ, mà khoan đã, nãy ấy sao lại đi lên rồi nhỉ?”
Tôi không muốn chạm mặt ta, liền trốn vào văn phòng của Cầm Phóng, kéo kín rèm chắn.
Rất lâu sau, tiếng bước chân vang lên ngoài thang máy, nghe như chỉ có hai người.
“Ngài Phong chủ cho cả đoàn tạm rời đi. Vậy rốt cuộc muốn chuyện gì với tôi?”
“Tổng giám đốc Cầm, mong quản lý em trai mình một chút. Tránh xa vợ tôi ra.”
Trước khi lên tầng, Phong Thiếu Hoài vẫn còn nhắn cho tôi, muốn chúng tôi có một cuộc trò chuyện nghiêm túc.
Nhìn thấy dấu chấm than đỏ hiện lên (tin nhắn bị chặn), không thể tin nổi, siết chặt điện thoại trong tay, đến mức không nghe thấy cả trợ lý gọi bên cạnh.
Tình cờ đến thăm tập đoàn Cầm thị, nhớ lại chuyện trong quán bar và cả những gì Tề Lâm về việc Cầm Phóng từng thích tôi.
Lần đầu tiên trong đời, lạm quyền, đuổi hết người trong đoàn chỉ để một mình cảnh cáo trai của Cầm Phóng.
Không ngờ, Cầm Việt nhướng mày, bật lạnh:
“Anh lấy tư cách gì mà can thiệp vào quyền tự do kết của ấy?”
8
Tôi đang trốn trong văn phòng nghe lén mà cũng phải nín thở.
Trong ký ức của tôi, Cầm Việt lúc nào cũng là người nhã nhặn, lễ độ.
Dù trước kia từng cùng tôi trượt tuyết, nhảy bungee và chơi bời chẳng kém ai, vẫn luôn dịu dàng và biết giữ chừng mực.
“Anh cậu không phải nổi tiếng dịu dàng nhất sao? Hôm nay như nuốt phải thuốc súng .”
“Dịu dàng?” – Cầm Phóng trố mắt đến mức có thể nhét cả quả trứng gà vào miệng – “Chửi tôi mà như súng máy bắn liên thanh! Chỉ có trước mặt chị là…”
Nhận ra mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng.
Nhưng ở hành lang, Phong Thiếu Hoài đã nghe thấy. Anh nghiêng đầu liếc qua sắc mặt càng u ám hơn.
“Trí Uyên? Em ở đây à?”
Tôi trừng mắt Cầm Phóng như muốn ăn tươi nuốt sống. Anh giơ tay đầu hàng, rồi dứt khoát kéo tôi ra ngoài.
Trong đáy mắt Phong Thiếu Hoài hiếm hoi lóe lên một tia vui mừng, ngay sau đó lại lạnh đi khi thấy Cầm Phóng, rồi chìa tay ra về phía tôi, như một hành tuyên bố chủ quyền:
“Lại đây.”
Tôi đứng yên, không đậy, mặc kệ tay lơ lửng trong không trung.
Một lúc lâu sau, chậm rãi rút tay về, gượng:
“Chúng ta chuyện một chút.”
Cũng tốt. Đỡ để cứ quẩn quanh phiền tôi mãi.
Khi tôi cùng Phong Thiếu Hoài bước vào thang máy, Cầm Phóng đã trở về văn phòng.
Chỉ còn Cầm Việt vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, không hiểu sao tôi có cảm giác… hình như ấy buồn.
Tầng dưới, trợ lý của Phong Thiếu Hoài từ xa đã chạy tới chào:
“Phu nhân Phong, chào buổi chiều!”
Tôi mỉm :
“Gọi nhầm rồi. Giờ nên gọi là ‘ Ôn’ thì đúng hơn.”
Phong Thiếu Hoài khẽ kéo lỏng cà vạt, ra hiệu cho trợ lý lui đi.
Chỗ đông người, không gì thêm. Tôi theo lên xe, ngồi một lúc lâu mà cả hai vẫn không ai mở miệng.
Rất lâu sau, mở hộp đựng đồ, lấy ra một bao thuốc, châm lửa… không hút.
Tôi chưa từng biết có thói quen hút thuốc.
“Thỉnh thoảng một điếu thôi. Nếu em không thích, sẽ dập.”
“Tùy . Dù có hút hay không, tôi đều không thích cả.”
Anh dập thuốc, nghiêng đầu tôi, giọng dịu dàng đến mức tôi thấy lạ:
“Bây giờ em khiến thấy rất… quen thuộc.”
“Lại tưởng tôi bắt chước Ôn Trí Ý nữa sao? Hay là đang cố tìm hình bóng ta trong tôi – chẳng hạn như đôi mắt này?”
Anh ngập ngừng một chút, rồi :
“Anh thừa nhận… từng thích ấy. Nhưng ba năm nay, chưa từng vượt giới hạn. Có thể… chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại từ đầu.”
“Thế tinh thần ngoại thì không tính là ngoại sao? Phong Thiếu Hoài, không chạm vào tôi là đang giữ gìn cho ai? Còn cấm tôi vào thư phòng, thực sự chỉ vì tài liệu mật à?”
Đồng tử co rút lại dữ dội, hoảng loạn lộ rõ trong ánh mắt.
“Em… biết từ khi nào?”
Chỉ cần nhớ lại cái cảnh đó thôi là tôi thấy buồn nôn.
“Tôi hỏi , Phong tiên sinh,” – tôi lạnh nhạt lên tiếng – “nếu bây giờ muốn bàn chuyện giải tỏa dục vọng kiểu gì, thì xin lỗi, tôi không có thời gian, cũng chẳng có hứng thú.”
Nói rồi, tôi mở cửa xe và bước xuống.
Phía sau, ánh mắt nóng bỏng của vẫn dõi theo tôi – ánh mắt mà suốt ba năm tôi từng khát khao có .
Nhưng giờ, tôi sẽ không quay đầu lại nữa.
Bạn thấy sao?