Anh Chỉ Có Thể [...] – Chương 4

19

“Rửa xe hay sửa xe?”

Người đàn ông không ngẩng đầu, vẫn thao tác trên máy tính.

Tôi đưa cho một tấm danh thiếp: “Tôi đến tìm người.”

“Ai?”

“Kỷ Diệm Thần.”

Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên tôi, ánh mắt không quá soi mói vẫn quan sát tôi kỹ lưỡng: “Là à?”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Anh biết tôi sao?”

Anh lắc đầu: “Không biết, từng gặp.

“Cô là vị hôn thê của Giang Tịch, Thẩm Viên, đúng không?”

Tôi gật đầu.

Kỷ Diệm Thần lạnh, vẻ mặt mệt mỏi và dửng dưng: “Nhờ cái thần kinh kia suốt ngày nhắc đến Giang Tịch, tôi mới tò mò lên mạng tìm thử, hóa ra cũng là một nhân vật.

“Cô tìm tôi, không phải vì vị hôn phu của chứ?”

Tôi khẽ nhếch môi: “Không, là vì .”

Tôi chỉ kể cho Kỷ Diệm Thần nghe về thân thế của ta, không gì thêm, vì có ta cũng chưa chắc tin.

Lục Sương quá nóng vội rồi.

“Ông nội vẫn đang chờ ở bệnh viện, không gặp , ông sẽ không nhắm mắt đâu.”

Tôi đẩy tấm danh thiếp về phía : “Đây là người thân cận của nhà họ Tống, nghĩ kỹ rồi hãy liên hệ với ông ta. Không đi cũng không sao, chỉ là sẽ không còn người thân nào nữa.”

Cảm của người đàn ông giấu kín sau đôi mắt đen kịt, ta không gì.

20

Vài ngày sau, tin tức về cái chết của gia đình họ Tống lan ra ngoài.

Nhưng không hề nhắc đến sự tồn tại của Kỷ Diệm Thần.

Hệ thống hỏi tôi: “Thực ra hoàn toàn có thể không quan tâm đến chuyện này.”

Tôi đáp: “Không, có nhiều lý do lắm.”

Nói cho cùng, mấy ngày đó tôi suy nghĩ rất nhiều về các chi tiết trong truyện.

Nguyên nhân chính khiến Giang Tịch và Kỷ Diệm Thần trở thành kẻ thù không đội trời chung là do sự cố của nhà họ Tống. Trong lúc Giang Tịch muốn thâu tóm tập đoàn Tống thị, Kỷ Diệm Thần xuất hiện.

Kỷ Diệm Thần ghi hận sự can thiệp của Giang Tịch và còn đổ lỗi cho ấy về cái chết của ông nội mình.

Cả hai người đấu đá không ngừng, ở đâu cũng tranh đấu đến sống chết.

Tôi cố gắng định hướng Giang Tịch đi trên con đường chính đạo, tránh để ấy dính líu vào vụ việc này.

Dù sau này Kỷ Diệm Thần có nổi lên, hai người cũng không đến mức đối đầu gay gắt.

21

Tôi cờ gặp Kỷ Diệm Thần say bí tỉ trong quán bar.

Anh ta ngồi một mình trước quầy bar, thân hình lắc lư nhẹ, một tay chống trán, cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì.

Giang Tịch ôm eo tôi, hỏi: “Nhìn cái gì thế?”

Tôi quay đầu lại: “Không có gì.”

Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chúng tôi đi cuối cùng.

Giang Tịch siết chặt eo tôi, ghé vào tai, ghen tuông đến nghiến răng : “Viên Viên, dạo này em không ngoan chút nào, dám người đàn ông khác trước mặt .”

Nhóm đi phía trước thấy chúng tôi chưa theo kịp, tò mò quay đầu lại .

Tôi thầm trong mắt, ghé sát tai Giang Tịch thì thầm hai chữ.

Mặt ấy đỏ bừng, khẽ nhéo eo tôi một cái.

“Về rồi tính sổ sau.”

Hôm nay là buổi tụ tập bè trong giới, tôi vốn không cấm cản Giang Tịch uống rượu, lấy cớ ra ngoài để tìm nước giải rượu cho ấy.

Khi quay lại chỗ cũ, tôi thấy bên cạnh Kỷ Diệm Thần đã có thêm một với dáng vẻ quyến rũ.

Lục Sương đang cúi đầu, tay ôm ngực, chuyện không ngừng với ta.

Nhìn thấy họ sắp hôn nhau, thì Kỷ Diệm Thần lại ói đầy người ta.

Nụ trên mặt Lục Sương vỡ vụn, ta ghê tởm đẩy ta ra rồi tức tối chạy vào nhà vệ sinh.

Còn về Kỷ Diệm Thần đã say đến bất tỉnh, ta không buồn quan tâm lấy một phút.

Tôi bước theo sau, đúng lúc nghe cuộc điện thoại của ta.

“Đến rồi, đến rồi, lên ngay đây, thật xui xẻo.

“Tôi chẳng thích ta, vừa không có tiền vừa không có quyền. Nếu không phải… thôi, chỉ là thấy tội nghiệp nên mới bắt chuyện thôi mà.

“À đúng rồi, nhớ gọi xe đưa ta về khách sạn, là do tôi sắp xếp. Nhớ kỹ, nhất định phải là tôi bảo đấy.

“Tôi đã giúp ta nhiều lần thế này, sau này chắc chắn ta sẽ nhớ ơn tôi. Đừng lo, tôi sẽ trở thành người phụ nữ mà ai cũng phải ghen tị.

“À, lát nữa đừng quên giới thiệu tôi với tổng giám đốc Triệu nhé, phần thưởng sẽ không thiếu đâu.

“Yên tâm đi, ta sẽ tôi, còn đến mức không thể thoát ra .”

Tôi tựa đầu vào cửa, bật .

Tổng giám đốc Triệu mà ta nhắc đến, hình như là một nam phụ trong truyện, ta đến đau khổ. Dù cuối cùng Lục Sương đã kết hôn, tổng giám đốc Triệu vẫn chờ đợi mòn mỏi.

22

Kỷ Diệm Thần tỉnh rượu, thấy mình nằm bên vệ đường cũng không có gì ngạc nhiên.

Anh ta chỉ hỏi tôi: “Sao lại ở đây?”

“Tôi đi ngang qua, thấy say nằm đó nên nhờ người đưa ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu.”

Người đàn ông không có cảm gì, lạnh nhạt : “Nhưng tôi nhớ lúc nãy là Lục Sương.”

Đúng là giả vờ say mà.

Tôi đứng im, không biểu lộ cảm .

Kỷ Diệm Thần không thêm điều gì khó xử hơn, ta cau mày, trông có vẻ buồn: “Ông tôi qua đời rồi, ông bảo tôi về tiếp quản công ty.”

Tôi không biết an ủi, chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe.

“Lục Sương tiếp cận tôi vì mục đích gì, tôi cũng gần như biết rồi. Còn thì sao? Cô cố tiếp cận tôi vì điều gì?”

Đến nước này, tôi cũng không giấu nữa.

“Chồng tôi việc đôi khi bốc đồng, ấy không phải người xấu. Còn , Kỷ tiên sinh, tính ổn định. Tôi nghĩ nếu sau này có cơ hội, hai người có thể hợp tác với nhau.”

Kỷ Diệm Thần sững lại một chút, rồi nhạt: “Nếu ta biết lén lút gặp tôi để những điều này, liệu ta có thấy mất mặt không?”

Giang Tịch sẽ không thế đâu.

Tôi đáp: “Không đâu, ấy thích tôi suy nghĩ nhiều cho ấy mà.”

Giang Tịch là một người thiếu thốn cảm.

23

Mối quan hệ trong gia đình họ Giang có chút phức tạp.

Ông Giang là con rể, và mãi đến năm thứ năm sau khi kết hôn, người ta mới phát hiện ra ông ta còn có một cuộc hôn nhân khác ở ngoài.

Những năm đó, nhà họ Giang trải qua nhiều biến lớn.

Bà Giang tức giận đến mức suy sụp, qua đời sớm.

Bà để lại Giang Tịch khi đó mới tám tuổi.

Chưa đầy một năm sau, để ổn định gia đình, ông Giang muốn tái hôn.

Lúc đó, nhà họ Giang đang trong thời kỳ phát triển, và việc liên hôn giữa các gia tộc lớn là điều bình thường. Tuy nhiên, người ta không thể chấp nhận sự tồn tại của Giang Tịch.

Cậu bé từ khi có nhận thức đã luôn nổi loạn, không bao giờ nghe lời bố.

Vào ngày ông Giang muốn đuổi Giang Tịch đi, cậu đốt cháy cả chiếc xe.

Cậu bé bò ra khỏi đống tro tàn, giữa đêm cầm dao xuất hiện bên giường của ông ta, nở nụ lạnh lẽo.

Trong đám cưới hoành tráng của ông Giang, Giang Tịch đã phát đoạn video dâu lén lút gặp gỡ người khác.

Và ngay trước mặt các khách mời, cậu ta ngạo nghễ nâng ly, lớn: “Chúc mừng đám cưới, đây là món quà bất ngờ của tôi, có thích không?”

Có một đứa con trai như , ai dám cưới vào nhà họ Giang chứ?

Hóa ra, gia đình dâu đã điều gì đó với chiếc xe, chỉ cần nó ra khỏi Kinh Châu thì không ai trên xe sống sót.

Vụ dâu ngoại trước hôn nhân, Giang Tịch vốn định lặng lẽ chờ để nhạo cha mình.

Nhưng khi nghe rằng gia đình kia muốn mang một đứa con hoang về để tranh giành gia sản nhà họ Giang, cậu đã tức giận, quyết định đến cùng.

Kỳ lạ thay, càng về sau, ông Giang càng hài lòng với cậu con trai này.

Cuối cùng, ông ta giữ lại cậu là người thừa kế duy nhất.

Tình cảm giữa hai cha con chưa bao giờ tốt đẹp.

Không ai chịu nhường ai.

Người ta đều rằng ông bố là một đại ma vương, và con trai của ông ta cũng chẳng kém cạnh, tính cách cứng rắn không ai bì.

Để thuần phục đứa con này, ông Giang đã sử dụng nhiều biện pháp mạnh mẽ.

Ông ném cậu ra một hòn đảo hoang không người, không mang theo gì, để cậu tự sinh tồn suốt một tháng.

Khi tìm thấy, Giang Tịch toàn thân đầy vết thương do thú dữ cào xé, sốt cao đến suýt biến thành kẻ ngốc.

Tam giác vàng nguy hiểm vô cùng, người không ghê tay.

Nhưng Giang Tịch đã từng ở đó.

Khi trở về, cậu cứu chữa suốt ba ngày ba đêm.

Kể từ đó, cảm giữa cha con nhà họ Giang hoàn toàn rạn nứt.

Chỉ cần không vừa ý là xung đột nổ ra.

Tôi từng nghĩ rằng, với những gì Giang Tịch đã trải qua, hẳn đã không còn bao nhiêu cảm gia đình.

Nhưng vào ngày cầu hôn, nhẹ nhàng : “Anh thật sự rất muốn có một gia đình.

“Viên Viên, em có thể cho một gia đình không?

“Sau này nếu chúng ta có con, sẽ dạy con rằng hạnh phúc là điều quan trọng nhất, dù trời có sập, cũng đã có chống đỡ. Con chỉ cần thương mẹ thôi.

“Nếu không có con, chúng ta có thể nhận nuôi mèo con, chó con, cho chúng một mái ấm.”

Giang Tịch, ấy luôn khao khát thương.

24

Khi tôi trở lại phòng bao, cuộc chơi đã bước vào giai đoạn cuối.

Giang Tịch uống nhiều quá, ngồi trên ghế sofa ở góc phòng, không ồn, cũng không náo loạn, chỉ ngủ say.

Tôi gọi: “Giang Tịch?”

Anh ấy không mở mắt, chỉ dựa vào tôi, dụi đầu vào lòng tôi.

Giang Tịch: “Vợ ơi, em đi đâu ?”

“Anh ngoan, em đi mua thuốc giải rượu cho .”

Anh ấy nhỏ giọng, đầy ấm ức: “Anh tưởng em đi mất rồi, không quan tâm nữa, nhắn tin cho em cũng không trả lời.”

Tôi điện thoại đang bật chế độ không phiền, thấy toàn tin nhắn của .

“Họ bắt nạt .

“Em mau tới bảo vệ đi.

“Anh khó chịu quá, bao giờ em về?

“Viên Viên, có phải em không nữa rồi không?

“Vợ ơi~”

Mọi người đều Giang Tịch là một người tàn nhẫn, lạnh lùng, tôi không thấy thế. Tôi chỉ biết, là người cần .

Hệ thống lén hỏi tôi: “Cô luyến tiếc rồi à? Đến lúc phải rời đi thì sao đây?”

Tôi không trả lời .

Tính sau đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...