Anh Chỉ Có Thể [...] – Chương 2

6

Vào ngày tôi đồng ý lời tỏ của Giang Tịch, ấy vui mừng như một kẻ ngốc.

Khi nắm tay tôi, tay run đến mức không kiểm soát .

Đám lớn lên cùng chúng tôi liền trêu chọc:

“Giang Tịch, cậu còn ra thể thống gì không? Đây mới là đồng ý thôi đấy. Nếu sau này ấy đồng ý lời cầu hôn, lúc đó cậu không khóc thì tôi không mang họ Tần!”

“Không ngờ Giang thiếu gia, người trời không sợ đất không sợ, cũng có ngày như thế này.”

“Tôi mặc kệ, khi họ kết hôn, tôi phải xử lý cậu Giang này cho hả dạ. Hồi nhỏ cậu ta không ít lần đánh tôi mà.”

Giang Tịch phớt lờ mọi lời trêu chọc của họ, chỉ chăm tôi.

Tôi hỏi đang gì.

Anh nhẹ, đầy dịu dàng: “Thẩm Viên, từ khi em đồng ý với , sẽ không có cơ hội để thay đổi đâu. Anh sẽ không để em rời đi.”

Tôi : “Nếu sau này có một khác đứng trước mặt rằng ấy mới là người mà nên cưới, thì sẽ gì?”

“Giang Tịch này chỉ cưới Thẩm Viên.”

Anh nắm lấy tay tôi, chỉ vào tim mình.

“Em còn nhớ đã dạy em bắn súng không?”

“Nếu thất hứa, hãy bắn thẳng vào đây.”

Anh nghiêm túc xong câu đó, rồi chúng tôi thuận theo tự nhiên, bắt đầu bàn chuyện hôn nhân.

Và ngày mai chính là lễ đính hôn của chúng tôi.

7

So với sự căng thẳng của Giang Tịch, tôi lại hoàn toàn bình tĩnh, thỉnh thoảng còn ra cửa.

“Viên Viên, từ giờ em và Giang Tịch là người một nhà, không tùy tiện như trước nữa đâu.”

Nghe lời của người đàn ông trước mặt, tôi hoàn toàn thờ ơ, thậm chí cảm thấy ông ta thật giả tạo.

Tôi không thân thiết với gia đình Thẩm lắm.

Mẹ tôi qua đời khi sinh tôi, cha tôi đã sớm cưới người vợ mới, ngôi nhà đó chưa từng chấp nhận tôi.

Năm năm tôi bị bắt cóc, nhà Thẩm tìm tôi còn không tận tâm bằng nhà Giang.

Buồn hơn, họ còn khuyên Giang Tịch: “Thẩm Viên bị mất tích là số phận của ấy không tốt, chúng ta nên về phía trước, đừng cố chấp nữa.”

Sau khi tôi tìm thấy, nhà Thẩm không còn coi tôi là gì nữa, chỉ còn danh nghĩa “Thẩm tiểu thư.”

Cuộc hôn nhân liên kết với nhà Giang khiến họ vừa khó chịu vừa phải chịu đựng và nhún nhường để lấy lòng tôi.

Con người thật đáng thương, tự khổ mình.

Người đàn ông bên cạnh nắm lấy tay tôi, lạnh lùng ông ta: “Viên Viên nhà tôi chưa bao giờ tùy tiện, nên chẳng cần phải thay đổi gì cả. Cô ấy muốn gì cũng , người cũng không sao.”

Câu cuối cùng của Giang Tịch khiến cha tôi sợ đến nỗi suýt rơi ly rượu, ngồi xuống một cách lúng túng.

Khi mọi người đang hò reo ép uống rượu giao bôi, bên ngoài bỗng trở nên náo loạn, một người phụ nữ hoảng hốt chạy vào.

“Giang Tịch, không thể cưới ta!”

Người đầu tiên dám đến đám Giang Tịch, ta thật sự có gan.

Tôi không gì, chỉ lặng lẽ núp sau lưng Giang Tịch, tỏ vẻ sợ hãi.

“Cô ta là ai thế?”

Đó là câu hỏi chung của mọi người.

Người phụ nữ lao tới, nắm lấy tay Giang Tịch, đầy thương: “Chồng ơi.”

Đúng là điên rồi.

Đó là suy nghĩ của tất cả mọi người có mặt trong phòng.

Giang Tịch ghét bỏ hất tay ta ra, ra lệnh: “Còn không mau đuổi ta ra ngoài?”

Những năm qua, đã kiềm chế rất nhiều, chứ nếu là trước đây, cánh tay của ta cũng đừng mong giữ .

Người phụ nữ bị hai vệ sĩ kéo đi, không biết từ đâu có sức chống cự, ta tôi đầy căm phẫn:

“Thẩm Viên, là ! Chính đã cướp đi mọi thứ của tôi! Đáng lẽ lúc này đã phải chết rồi!”

Sắc mặt tôi tái nhợt.

Giang Tịch ôm lấy tôi, vừa ôm vừa cảnh cáo ta: “Dám thêm một câu nữa, sẽ không còn cái lưỡi.”

“Giang Tịch! Chúng ta mới là một cặp trời sinh! Em mới là nữ chính, còn Thẩm Viên chỉ là pháo hôi trong chuyện cảm của chúng ta, ta không xứng đáng vợ !”

Điên rồi, điên thật rồi, ta từ đâu chui ra thế này?

Giây tiếp theo, giọng của người phụ nữ đột ngột dừng lại, thay vào đó là ánh mắt kinh hoàng của mọi người xung quanh.

Cô ta sợ hãi run rẩy, vì trán đang bị một khẩu súng đen bóng dí vào.

Vị hôn phu của tôi lạnh:

“Hôm lễ với người mà tôi phải khó khăn lắm mới theo đuổi , dám hoại, có tin tôi bắn chết ngay tại đây không?”

Giang Tịch đúng là kiểu người , không có gì mà ấy không dám .

8

Tôi đặt tay lên tay ấy, lắc đầu: “Giang Tịch, đừng mà.”

Anh im lặng không , ngoan ngoãn hạ súng xuống.

Nhìn nét mặt của những người xung quanh cũng đủ thấy rõ suy nghĩ của họ: Giang thiếu gia sợ vợ là thật! Cuối cùng cũng có người kiềm chế tên tiểu ma vương này, thật tuyệt vời!

Tôi tiến lên một bước, kỹ người phụ nữ trước mặt.

“Thưa , tôi không biết vì lý do gì lại nguyền rủa tôi, cố rối trong lễ đính hôn của tôi, tôi sẽ không trách , vì tôi có chút cảm thông với bệnh của . Hy vọng có thể hợp tác để chữa bệnh.”

Lục Sương, tên của ta là Lục Sương. Không, phải rõ hơn, chủ nhân của cơ thể mà ta nhập vào tên là Lục Sương.

Cô ta đúng, ta thực sự là nữ chính.

Đáng tiếc, kể từ ngày tôi đến đây, ta đã không còn là nữ chính nữa.

Khi tôi bước vào thế giới này, có một giọng vang lên:

“Xin hãy chinh phục Giang Tịch và xử lý nữ chính xuyên sách.”

“Chỉ khi nào đạt 100% cảm thương của Giang Tịch, mới có thể rời khỏi đây.”

“Nếu không, sẽ bị tiêu diệt, không có kiếp sau.”

Lục Sương Giang Tịch với ánh mắt cầu khẩn: “Giang Tịch, phải tin em, em có thể kể cho mọi thứ, cả những điều biết và không biết, em thậm chí biết nguyên nhân cái chết của mẹ !”

Giang Tịch thoáng sững sờ.

Tôi vẫn giữ im lặng, từ từ cúi đầu.

Lục Sương vùng thoát khỏi vòng vây của vệ sĩ, tiến đến trước mặt Giang Tịch, giọng của ta đầy mê hoặc:

“Để em cho nghe một bí mật, em đến đây để cứu rỗi . Tất cả những đau khổ của em đều biết, đừng lo, em đã đến rồi.”

Giọng Giang Tịch trầm xuống, ánh mắt dán chặt vào ta: “Cô thật sao?”

“Đương nhiên. Giang Tịch, em mới là nữ chính của .”

Nhìn nụ đầy đắc ý của Lục Sương, tôi khẽ nhếch môi.

Hy vọng ta sẽ không hối hận khi ra những lời này.

Tính cách của Giang Tịch thực sự bị ảnh hưởng nhiều bởi cái chết của mẹ .

Nhưng tôi chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, vì đó là điểm yếu chí mạng của .

9

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Giang Tịch lạnh lùng , dí khẩu súng vào môi ta.

Anh nhướn mày: “Cô biết tôi ghét nhất điều gì không?”

Người phụ nữ sợ đến nỗi không dám gì, run lẩy bẩy.

“Tôi ghét nhất là mấy nàng mắc ‘hội chứng tuổi dậy thì’.

“Cứu rỗi? Lão tử cần cứu rỗi à?

“Cô từ bệnh viện tâm thần nào trốn ra ?”

Hôm nay là ngày vui, Giang Tịch không muốn đổ máu.

Lục Sương nên cảm thấy may mắn vì điều này, nếu không, có lẽ ta đã phải rời khỏi đây trong tư thế nằm ngang rồi.

Cô ta bị người của Giang Tịch áp giải đến đồn cảnh sát.

Giang Tịch đứng trước bồn rửa, rửa tay đi rửa tay lại đến khi mười ngón tay đỏ lên.

Tôi chưa kịp gì.

Anh mím môi, vẻ mặt đầy khó chịu.

“Là ta chạm vào trước, không biết ta gan lớn như , không kịp tránh.”

“Anh chẳng muốn chạm vào ta đâu.”

Anh bực bội : “Thật muốn phế tay ta luôn!”

Người đàn ông vừa mạnh mẽ lạnh lùng ban nãy, giờ đây lại giống như một cún con bị bỏ rơi, trông thật tội nghiệp.

Tôi thấy buồn .

“Giang Tịch, đừng có như con nít nữa.”

Anh đẩy tôi vào góc tường, lẩm bẩm hờn dỗi mãi, cứ càu nhàu trách tôi có phải đã chán ghét không.

Tôi bất lực đáp: “Không có đâu, nghĩ nhiều rồi.”

Một tiếng ho rất bất ngờ cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi.

Là một tên thuộc hạ của Giang Tịch, ta cúi đầu, giọng đầy sợ hãi: “Giang tổng, ta đang loạn, đòi gặp .”

Giang Tịch lập tức quay lại vẻ nghiêm nghị, ánh mắt đầy tức giận và không kiên nhẫn.

“Ở Kinh Châu này, người muốn gặp tôi nhiều lắm, ta gặp là gặp à?

“Có mỗi chuyện nhỏ thế này cũng phải đến phiền tôi, đúng là lũ vô dụng!

“Khốn kiếp!”

Sau khi đuổi thuộc hạ đi, Giang Tịch ngay lập tức cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi, ngày vui bị ta hỏng mất rồi, hơi lớn tiếng.”

Tên thuộc hạ chưa đi xa: “…”

Không chỉ lớn tiếng đâu, nghe mà sợ muốn rụng tim nửa cái rồi.

10

Đêm khuya.

Trong đầu tôi vang lên tiếng rè rè của dòng điện, xen lẫn với giọng lạnh lẽo, máy móc.

“0714, xin lỗi, tôi không thể ngăn cản ta đến.”

Tôi mở mắt, khẽ đáp không sao.

Cô ta không thể cướp Giang Tịch khỏi tôi .

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...