05
Anh trai tôi tôi, vẻ mặt lưỡng lự.
“Không phải là em không đối phó Tiêu Kim Dật, mà là vì ấy gánh trên vai quá nhiều thứ, em không thể bước vào trái tim ấy.”
Tôi vô tội trai:
“Vậy thì kể cho em nghe đi, không thì em sẽ quyết tâm theo đuổi Tiêu Kim Dật, dù có đâm đầu chảy máu cũng không dừng lại.”
Dưới sự mè nheo và tấn công mạnh mẽ của tôi, cuối cùng trai cũng kể cho tôi nghe về quá khứ của Tiêu Kim Dật.
Tiêu Kim Dật và tôi không chỉ là học đại học mà còn là em thân thiết cùng phòng.
Lúc đó, kỹ năng bắn súng của Tiêu Kim Dật đứng đầu toàn khoa, có rất nhiều nữ sinh ngưỡng mộ ấy.
Vì thành tích học tập xuất sắc, năm tư Tiêu Kim Dật từng tham gia hỗ trợ công an trong một chuyên án.
Vốn dĩ, chuyên án đó lên kế hoạch cẩn thận, không thể có sai sót.
Nhưng không ai ngờ nhóm tội phạm đã để lại một “nước cờ” cuối cùng.
Chúng đặt thuốc nổ ở cửa sau của nhà máy bỏ hoang.
Khi sự việc xảy ra quá bất ngờ, người cùng Tiêu Kim Dật xông vào lúc đó là chiến hữu tốt, cũng là người của ấy.
Cô ấy vì bảo vệ nạn nhân mà không ngần ngại lao vào biển lửa.
Tiêu Kim Dật cũng lao vào cứu, vì lửa quá lớn, mất phương hướng ngay khi vừa bước vào.
Đến khi đội cứu hỏa đến nơi, họ chỉ cứu mình Tiêu Kim Dật.
Tôi sững sờ trai, hồi lâu không thốt nên lời.
“Vậy nên, Lục Tiểu Tiểu, em nghĩ mình có thể so sánh với người con dũng cảm như sao?
“Kể từ sau vụ đó, Tiêu Kim Dật thường xuyên u sầu, chán nản.
“Có thời gian, ấy uống rượu triền miên, mãi cho đến vài năm gần đây khi vào đội điều tra hình sự, ấy mới dần cởi mở hơn.
“Trong lòng ấy đã có người, em mãi mãi không thể bước vào trái tim ấy.
“Anh là trai em nên mới những điều này.
“Trên đời có rất nhiều người đàn ông tốt, em đừng để mình mắc kẹt trên ‘cây’ Tiêu Kim Dật này.”
Tôi siết chặt quai cặp, không thêm gì nữa.
Trong xe im lặng một lúc lâu, trai mới lên tiếng:
“Dạo này trường em không yên ổn, đừng đến lớp nữa. Anh đưa em về nhà bố mẹ, không yên tâm.”
Vụ án ở trường bị phong tỏa hoàn toàn, ngoài sinh viên trong trường và trường bên cạnh, hầu như không ai biết chuyện.
“Nghi phạm có kỹ năng chống điều tra rất cao. Không chỉ , toàn bộ camera giám sát trong khuôn viên bị hack vào đêm xảy ra án mạng.
“Nạn nhân tên là Lâm Huệ Nhiên, sinh viên năm ba khoa Báo chí trường Đại học A.
“Qua điều tra, cảnh sát phát hiện đêm đó ấy quay lại trường không đi qua cổng chính. Có lẽ vì kiểm tra phòng nghiêm ngặt nên ấy đã tự ý ở ngoài qua đêm.
“Khi khám nghiệm nhà vệ sinh tầng một ký túc xá nữ tòa số bốn, chúng tôi phát hiện một ít vết máu.
“Qua giám định, máu đó trùng khớp với ADN của Lâm Huệ Nhiên.”
Tiếng của Lục Phong vang lên từ ngoài cửa:
“Vậy có nghĩa là, các nghi ngờ Lâm Huệ Nhiên đã bị tấn công ngoài trường, sau đó chạy về ký túc xá, định quay lại phòng.
“Nhưng do cửa ký túc bị quản lý khóa, cuối cùng ấy mất máu quá nhiều mà tử vong?”
Tôi buồn đi vệ sinh, không biết nên ra ngoài hay không.
Hít sâu mấy hơi, tôi kéo cửa, nhắm mắt chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Vừa chạy vừa hét:
“Anh ơi! Em chịu hết nổi rồi! Vụ án kể em không nghe thấy chữ nào đâu nhé!”
Sau khi giải quyết xong, mặc lại quần áo, tôi cẩn thận mở cửa ra.
Thấy Lục Phong và Tiêu Kim Dật khoanh tay đứng dựa vào khung cửa như hai vị thần giữ cửa.
“Hai em gì? Em chẳng biết gì đâu.
“Tối hôm đó em ngủ ở nhà trai, em có bằng chứng ngoại phạm nhé!”
06
Lục Phong giơ tay gõ nhẹ lên trán tôi:
“Em đang nghĩ gì thế hả, nhóc con?
“Lâm Huệ Nhiên là cùng lớp với em à? Ở trường em có thân với ấy không?”
Tôi vừa lướt tay trên tường vừa bước ra ngoài:
“Cũng bình thường, ấy là trưởng phòng ký túc bên cạnh tụi em, nghe hình như không quý lắm trong lớp.
“Nghe đồn ấy có trai là dân chị bên ngoài trường.
“Tên đó suốt ngày rủ Lâm Huệ Nhiên đi uống rượu, mà em cũng chỉ nghe thôi, cụ thể thế nào em không rõ lắm.”
Lục Phong và Tiêu Kim Dật liếc mắt nhau:
“Tiểu Tiểu, em có biết Lâm Huệ Nhiên thường đi uống ở quán bar nào ngoài trường không?”
Tôi gật đầu:
“Biết chứ, ở quán bar Tân Phong phía sau khu đại học.
“Sinh viên mấy trường gần đây đều thích đến đó uống rượu.”
Tiêu Kim Dật nhanh chóng cầm áo khoác, vừa gọi điện thoại vừa đi ra ngoài.
Anh trai tôi ngồi trên sofa, không nhúc nhích, ngược lại còn tôi đầy ẩn ý.
“Lục Tiểu Tiểu, sao em rành rẽ mấy chỗ đó ? Có phải thường xuyên đến đó quậy không hả?”
Thấy Lục Phong sắp với tay lấy cành cây nhỏ trong bình hoa, tôi ôm chặt gối hét lớn:
“Cứu em với! Anh Tiêu ơi! Em chưa bao giờ uống rượu bên đó đâu, em toàn qua KTV bên cạnh thôi!
“KTV đó là KTV chính quy mà! Anh Tiêu, gì đi chứ!”
Tiêu Kim Dật bước từ trong phòng ra, nhanh tay giật lấy cành cây trong tay Lục Phong.
“Được rồi, đừng dọa con bé.
“Giờ đi với qua bên đó xem hình.
“Tình huống của Lâm Huệ Nhiên rất đặc biệt, nghi ngờ trai ấy không phải người tốt lành gì. Có khả năng hắn người nào đó chống lưng.
“Em đi thay bộ đồ nào trông ‘bất chính’ chút, bọn sẽ vào bar uống thử xem sao.”
Vừa , Tiêu Kim Dật vừa nới lỏng cổ áo, ngẩng đầu, yết hầu chuyển lên xuống.
Cả người ấy toát ra một thứ hormone khó cưỡng.
Tôi sang trai:
“Anh, cho em theo với.
“Em là biết sinh viên ngay, mà quán bar đó sau 11 giờ đêm đóng cửa chính, phải đi đường hầm bí mật phía sau mới vào .”
“Anh với Tiêu không biết đường, em có thể dẫn hai người vào.”
Lục Phong lập tức từ chối:
“Không , lỡ bên trong có nguy hiểm, với Tiêu Kim Dật không kịp cứu em thì sao?”
“Nhưng mà hai không biết đường mà! Hai là biết người nghiêm túc, sao qua mặt bảo vệ chứ!”
“Anh ơi, em hứa sẽ không chạy lung tung, chỉ đi sát theo sau hai thôi. Nếu có nguy hiểm, em sẽ trốn ngay, không?”
Thấy không thể thuyết phục trai, tôi liền chuyển ánh mắt sang Tiêu Kim Dật.
“Anh Tiêu, không sao đâu đúng không? Với lại hai cũng đâu biết ai là trai của Lâm Huệ Nhiên. Nếu em nhớ không nhầm, em từng gặp ta rồi.”
“Em hứa sẽ ngoan, không chạy lung tung.”
Sau khi Tiêu Kim Dật xin chỉ thị cấp trên, Lục Phong mới miễn cưỡng gật đầu, mặt lạnh tanh.
Anh đưa cho tôi một con dao nhỏ:
“Giấu trong giày, nếu thực sự có chuyện, nó có thể hữu dụng một chút. Đừng lấy ra lung tung.
“Vào trong rồi thì bám sát với Tiêu Kim Dật, không tự ý rời đi, mắt cũng không linh tinh, rõ chưa?”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Rõ, thưa cảnh sát!
“Lục Tiểu Tiểu nhất định không hai thất vọng!”
Lục Phong lái xe, Tiêu Kim Dật ngồi ghế phụ, liên tục triển khai nhiệm vụ.
“Tại sao quán bar này lúc trước không điều tra ra vấn đề gì? Người phụ trách là ai?
“Mười một giờ đêm chỉ có thể vào bằng cửa hông, như còn không đáng nghi à?”
Tiêu Kim Dật tức giận lớn tiếng trên ghế phụ.
Tôi lén ngẩng đầu , cảm thấy hôm nay còn đẹp trai hơn bình thường một chút.
07
Khi đến quán bar, cửa chính đã đóng.
Tôi dẫn hai người họ đi vòng qua cửa hông một cách thuần thục.
Lục Phong đột nhiên túm lấy mũ áo hoodie của tôi, tôi nghẹt thở lùi về sau mấy bước, cho đến khi khuôn mặt đầy nghi hoặc của ấy xuất hiện ngay trước mắt.
“Lục Tiểu Tiểu, em chắc là chưa từng đến mấy chỗ thế này hả?”
Tôi tay chân luống cuống bò về phía Tiêu Kim Dật:
“Anh Tiêu ơi, cứu em!”
Đột nhiên, cảm giác mất trọng lực tôi hét lên. Khi mở mắt ra, tôi đã Tiêu Kim Dật ôm chặt trong lòng.
Váy của tôi không dài lắm, sợ tôi bị lộ, Tiêu Kim Dật dùng áo khoác của ấy quấn quanh tôi.
“Lối vào ở đâu?”
Tôi mất một lúc mới hoàn hồn, đằng sau còn nghe thấy giọng Lục Phong lầm bầm đầy tức giận.
“Tiêu Kim Dật, cậu còn là người không? Mau thả em tôi xuống!”
Tiêu Kim Dật khẽ:
“Lục Tiểu Tiểu, lối vào đâu?”
Tôi chỉ về phía bức tượng sư tử phía trước:
“Anh ấn vào đầu con sư tử, cánh cửa phía sau sẽ mở ra.
“Anh Tiêu ơi, hay là thả em xuống trước đi?”
Tiêu Kim Dật lắc đầu:
“Không cần.”
Làm theo hướng dẫn của tôi, bọn họ tìm thấy cánh cửa bí mật.
Hai bảo vệ đứng hai bên cửa. Tiêu Kim Dật đặt tay lên sau đầu tôi, ép tôi tựa vào vai ấy.
Tôi không thấy gì phía trước, chỉ nghe giọng ấy:
“Anh ơi, em với là sinh viên trường bên cạnh. Trễ quá không về ký túc , tụi em vào uống chút rượu chơi một lát không ạ?”
Tôi ngoan ngoãn dựa vào người Tiêu Kim Dật.
“Bạn cậu sao thế?” – Một giọng đàn ông khàn khàn cất lên.
“Chơi mệt, uống nhiều quá. Anh là đàn ông, chắc hiểu mà, đúng không ?” – Tiêu Kim Dật xòa.
Không khí lập tức dịu đi.
Người đó đóng dấu lên tay chúng tôi rồi cho vào.
Để lại Lục Phong một mình lo lắng ở cửa.
“Anh ơi, người phía sau là cùng phòng em, ba người thì vui hơn đấy!”
Gã bảo vệ liếc tôi với ánh mắt đầy ẩn ý:
“Giới trẻ các cậu biết chơi thật đấy, đừng có quá, không thì bọn tôi vứt cả ba ra ngoài đấy!”
Tiêu Kim Dật gật đầu, đôi mắt của ấy thật sự cuốn hút.
Tôi không kìm lòng , khẽ hôn lên má một cái.
Nếu lúc đầu gã bảo vệ còn nửa tin nửa ngờ, thì giờ hắn đã khoái chí.
“Nhìn bé này nôn nóng chưa kìa, vào nhanh đi.”
Vừa qua góc khuất, Tiêu Kim Dật liền thả tôi xuống, xoa nhẹ đầu tôi:
“Vừa nãy tốt lắm.”
Lục Phong vừa đi tới liền kéo tôi về phía mình, Tiêu Kim Dật đầy cảnh giác.
“Cậu nhóc kia, cậu tán tỉnh em tôi trước mặt tôi đấy à? Tôi cho phép chưa?”
Lục Phong vừa đẩy tôi đi vừa càu nhàu, Tiêu Kim Dật thì thảnh thơi đi phía sau hai em tôi giỡn.
Chúng tôi gọi ba ly rượu ở quầy bar, sau đó lên tầng hai, ngồi ở góc quan sát xung quanh.
Lục Phong nhướn mày hỏi tôi:
“Sao rồi? Nhận ra ai chưa?”
Đèn trong quán bar quá mờ, tôi vừa nhấp rượu vừa lén lút liếc quanh.
Mãi lâu sau, tôi lắc đầu với trai.
Tiêu Kim Dật và Lục Phong liếc nhau:
“Không sao, chờ thêm chút nữa.”
Lời vừa dứt, một ăn mặc hở hang bước đến bên cạnh Tiêu Kim Dật:
“Anh đẹp trai đang đợi ai ? Chẳng lẽ là đợi em sao?”
Tiêu Kim Dật hơi ngẩng đầu, tiện tay nhận lấy ly rượu trong tay ấy.
Ngay lúc đó, Lục Phong chống tay lên bàn, đứng dậy.
“Em à, chỉ trúng cậu ta mà không sao?
“Chẳng lẽ kém cậu ta à?”
Cô sững sờ hai giây, sau đó , tựa người vào Lục Phong.
“Không đâu, đẹp trai.
“Vậy để em mời một ly nhé?”
Bạn thấy sao?