Anh Ấy Là Ánh [...] – Chương 1

1.

Ngày tôi xuất viện, thành phố đón trận tuyết lớn nhất trong năm.

Tống Hoài tháo khăn quàng cổ của mình, quàng lên cổ tôi, vừa vừa trêu:

“Nhìn em như con heo nhỏ ấy.”

Tôi há miệng định gì đó, nước mắt đã lấp lánh nơi khóe mắt.

Anh cúi xuống, nắm lấy tay tôi, ngẩng đầu hỏi:

“Sao ?”

Tôi đôi mắt như chứa cả bầu trời đầy sao của .

Không tài nào hiểu nổi, vì sao một người có thể vừa ngoại , vừa đối xử dịu dàng với tôi như thế.

2.

Trong trang cá nhân của Tống Hoài, toàn bộ bài viết đều liên quan đến tôi.

Vì tôi bị viêm mũi, không chỉ bỏ thuốc lá mà còn không cho bè hút thuốc trước mặt tôi.

Mỗi lần đi nhậu với bè, trước khi về nhà, sẽ đứng trong hành lang khoảng mười phút để tôi không phải ngửi mùi rượu trên người .

Anh nhớ tôi thích ăn gì, dùng đồ gì, thậm chí tính ngày “đèn đỏ” của tôi còn chính xác hơn tôi.

Tháng trước, khi tôi đi trượt tuyết ở Đông Bắc với bè, vì bận công việc không đi cùng , đã gọi điện dặn dò tôi nửa tiếng để đảm bảo tôi an toàn.

Bạn bè trêu chọc rằng, ánh mắt của chỉ mỗi tôi, thì ra thầy Tống cũng là người cuồng .

Nhưng một người như thế lại có thể trên giao diện trò chơi, cùng một tôi không hề quen biết,

cột kết đôi suốt 147 ngày đến hôm nay.

3.

Tôi muốn ăn tôm càng cay, muốn ăn cua sốt cay, muốn ăn tất cả những món cay nồng.

Tống Hoài vừa năn nỉ vừa dỗ dành, cuối cùng cháo cho tôi ăn.

Tôi ngồi bên bàn ăn, bóng dáng bận rộn trong bếp.

Bỗng dưng tôi hỏi:

“Tống Hoài, game hay chơi, có thể dẫn em chơi không?”

Anh hơi khựng lại, sau đó mỉm xoa đầu tôi:

“Được chứ, ngốc này, từ bao giờ em thích chơi game thế?”

Thực ra, tôi hoàn toàn không hứng thú với game, thậm chí còn bực mình khi giao diện trò chơi.

Điều quan trọng hơn là, dường như dùng tài khoản phụ để chơi với tôi.

Một ván game kết thúc, tôi thua và bực dọc ném điện thoại lên sofa, không tức giận.

“Chơi cái khác nhé?”

Người vừa ăn no, ôm lấy tôi trên sofa.

Hơi thở phả nhẹ bên tai tôi, mái tóc mềm mại thoảng mùi sữa tắm.

Tôi theo bản năng đẩy ra.

Anh ngạc nhiên nhướng mày, vẫn xoa bụng tôi, bảo tôi đi ngủ sớm.

4.

Hôm sau, tôi không gọi Tống Hoài dậy, tự mình đi trước.

Buổi trưa, nhắn hai tin nhắn:

“Vừa ra viện, đừng ăn đồ lạnh. Anh đặt cháo bào ngư và kê vàng cho em, nhớ ăn hết nhé.”

“Hôm qua có phải tâm trạng không tốt không? Tan đi xem phim nhé.”

“…”

Tôi tắt màn hình điện thoại, cảm thấy dạ dày mình đau quặn.

Chiều nay, Tống Hoài tan dạy đúng giờ, đến cơ quan đón tôi.

Tôi không một lời, lặng lẽ theo đến rạp chiếu phim, để nắm tay tôi.

Bộ phim rất nhàm chán, giữa chừng điện thoại của liên tục đổ chuông.

Khi phim chiếu nửa, bỗng với tôi rằng có chuyện gấp cần giải quyết.

Tôi gật đầu đồng ý, , xem xong phim tôi sẽ tự về nhà.

Nhưng có lẽ không ngờ rằng, tôi lén đi theo ra khỏi rạp.

May mắn thay, đi bộ. Nếu lái xe, tôi chắc chắn không theo kịp.

Điểm đến cũng không xa, chỉ là một bệnh viện gần đó.

Tống Hoài nổi bật với dáng vẻ cao lớn, giữa đám đông vẫn rất dễ nhận ra.

Vì thế, khi một từ phòng khám chạy ra ôm chầm lấy , tôi rất rõ.

Tống Hoài để yên cho ôm, tay đút trong túi áo.

Không đáp lại, cũng không tránh né.

5.

Tôi về nhà muộn hơn Tống Hoài.

Anh ngồi trước bàn ăn, nghiêng đầu tôi.

Tôi không định giải thích, lướt qua , bị nắm lấy cổ tay.

“Sao mấy ngày nay em không vui, hả?”

Anh hôn từ sau tai xuống cổ tôi.

Nhưng nghĩ đến cảnh kia ôm như thế nào, tôi bất giác run lên, đẩy ra.

“Anh đi tắm đi.”

Tôi lẩn tránh, cũng không nghi ngờ gì, còn thuận tay xoa đầu tôi trước khi rời đi.

Tống Hoài đúng là ít cảnh giác với tôi.

Nhìn xem, lại quên khóa điện thoại.

Lần này, tôi kiểm tra WeChat của .

Quả nhiên, hôm qua dùng tài khoản WeChat đó để chơi game với tôi, đó là tài khoản phụ.

Sau một hồi tìm kiếm, tôi phát hiện còn cài một ứng dụng WeChat khác trong máy.

Trên đó, dùng một tài khoản khác.

Tài khoản khá trống, chỉ có vài người, trong đó có em của .

Phần ghim đầu tiên là cuộc trò chuyện với người tên Châu Châu.

Khi tôi đang xem, đó gửi một tin nhắn:

“Em đau bụng quá, em khó chịu lắm. Bao giờ mới chia tay người phụ nữ kia?”

“…”

Tôi lướt lên đọc, phát hiện họ trò chuyện rất nhiều.

Nhiều đến mức tôi cảm thấy số lượng tin nhắn họ trao đổi trong một ngày còn hơn tôi và Tống Hoài chuyện trong cả tháng.

Một tháng trước, khi tôi đi trượt tuyết ở Đông Bắc, Tống Hoài vì bận công việc nên không đi cùng. Anh gọi điện dặn dò tôi nửa tiếng, bảo tôi ý an toàn.

Nhưng hôm đó, là sinh nhật của Châu Châu.

Hai người họ đã đến quán cà phê thú cưng mà tôi và từng đến, để chơi với những chó.

Có người chụp ảnh cho họ.

tươi rạng rỡ, bế chó trong tay, ánh mắt Tống Hoài dịu dàng dõi theo ấy.

Tôi lạnh toát tay chân.

Tôi tiếp tục đọc, Tống Hoài đã nhắn rất nhiều điều với ấy.

Anh nũng nịu rằng công việc mệt mỏi,

cùng ấy chơi game và trêu ấy là gà mờ,

thậm chí một chậu cây mới trong văn phòng, cũng chụp ảnh chia sẻ với ấy.

Những gì là tăng ca, gần như đều là những cuộc hẹn hò với kia.

Xem đến đây, tôi khụy xuống, ôm bụng.

Vốn dĩ tôi vừa trải qua ca phẫu thuật viêm dạ dày, giờ cảm giác như bệnh lại tái phát.

Tệ hơn nữa, vì quá tập trung, tôi không để ý tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng từ lúc nào.

Cánh cửa phòng tắm mở ra, âm thanh vang lên sau lưng tôi.

“Sao ? Đau bụng à? Đi bệnh viện không?”

Người đàn ông từ sau ôm lấy tôi, hương thơm của sữa tắm tràn ngập trong mũi tôi.

Bàn tay ấm áp của đặt lên bụng tôi, như xoa dịu cơn đau.

Tôi cúi mắt, chiếc điện thoại trên bàn vừa bị tôi úp màn hình lại trong gang tấc.

Tin nhắn cuối cùng tôi kịp thấy là:

Tống Hoài nhắn cho đó:

“Anh sớm đã hết cảm với ấy rồi. Người là em.”

6.

Từ nhỏ mẹ tôi luôn thích nấu cho tôi đủ món ăn ngon.

, tôi có thói quen khi buồn bực hay khó chịu sẽ ăn rất nhiều.

Đặc biệt là thời cấp ba, áp lực học hành khiến cân nặng của tôi tăng hơn 15kg.

Là con trong tuổi dậy thì, ai cũng để ý đến ngoại hình, tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng cứ mỗi lần lo lắng, tôi lại ăn không ngừng.

Khi đó, giữa các trong lớp tôi là một loại “hòa thuận” kỳ quặc.

Tôi thường bị họ xa lánh vì vấn đề cân nặng.

Đồng phục cỡ lớn, lúc nào cũng xếp cuối trong các môn thể dục, váy thì không dám mặc.

Không ai muốn với tôi, ngoại trừ… Tống Hoài.

Tôi quen ấy năm lớp 10, khi chúng tôi cùng chọn đại diện phát biểu cho tân học sinh. Anh là đại diện nam, tôi là đại diện nữ.

Nhưng so với giây phút ý ngắn ngủi của tôi, Tống Hoài giống như ánh mặt trời rực rỡ.

Học giỏi, đẹp trai, nhiều bè.

Những thích ấy không đếm xuể.

Vậy mà, tôi lại học chung lớp bổ túc với , điểm số của chúng tôi thường bị giáo viên đem ra so sánh.

Lâu dần, chúng tôi quen thân hơn.

Tôi biết có vài nam trong lớp thường bàn tán sau lưng tôi, chê tôi béo, rằng không ai dám cưới tôi, rồi lên .

Họ những lời khó nghe nhất.

Nhưng Tống Hoài chưa bao giờ tôi bằng ánh mắt khinh miệt đó.

Tôi bắt đầu thích ấy từ khi nào nhỉ?

Có lẽ là vào một buổi tối, trong lớp bổ túc.

Anh đeo túi trên vai, ngồi cạnh tôi, hơi nóng mùa hè phảng phất quanh .

Anh mỉm , đôi mắt cong lên sạch sẽ và rạng rỡ.

“Vừa đi xem điểm về, em lại hơn một điểm rồi.”

“Giỏi thế, cho mượn cái đầu của em đi?”

Tống Hoài không biết rằng, khi điền nguyện vọng đại học, tôi đã lén bảng đăng ký của , tính toán bao lâu, âm thầm cầu nguyện bao nhiêu lần.

Cuối cùng, tôi và ấy đã vào cùng một trường đại học.

Tại buổi họp lớp tốt nghiệp, một tỏ với .

Cô ấy nhà giàu, lại xinh đẹp, tôi ngồi giữa đám đông, lặng lẽ nghe mọi người reo hò.

Lúc đó, tôi thật sự nghĩ rằng sẽ chấp nhận ấy. Nhưng không, lịch sự từ chối.

Khi buổi họp lớp sắp kết thúc, tôi ngồi một mình trong góc phòng.

Sống một mình quá lâu khiến tôi không thích giao tiếp, tôi quen giấu mình.

Nhưng ấy luôn tìm ra tôi.

Tối đó, ngồi cạnh tôi, chống cằm, mắt khép hờ.

Tôi biết đang tôi, tôi không dám đối diện.

Một lúc lâu sau, giọng khẽ vang bên tai tôi, nhẹ nhàng mà ấm áp:

“Anh thích em.”

“Em có muốn thử với không?”

7.

Khi đã ở bên nhau, tôi hỏi Tống Hoài tại sao lại thích một mập như tôi.

Anh chỉ , rồi lật người ôm tôi.

“Vì trong mắt , em thế nào cũng đáng .”

Tống Hoài là một người rất đặc biệt.

Đạo đức của không rõ ràng, trong đầu lúc nào cũng có những ý tưởng kỳ lạ.

Nên khi ng,oại , tôi không thấy quá bất ngờ.

Sau khi ở bên , tôi giảm cân, dần học cách ăn mặc, tham gia các câu lạc bộ ở đại học để rèn luyện khả năng giao tiếp.

Cũng từ đó tôi nhận ra mình khá mến, thậm chí có đàn em tỏ với tôi mà không biết tôi đã có trai.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...