Anh Ấy Không Yêu [...] – Chương 6

10.

Bữa tối bác Phó mang lên cho tôi ăn. Tôi bị sốt nhẹ, mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng bác Phó gọi mình.

“Tiểu thư, cháu bị sốt rồi, mau ăn gì đó đi, để bác đi gọi thiếu gia tới.”

Tôi chống người dậy, thấy bên cạnh có hai món một canh chẳng còn sức để nhấc đũa.

Tôi mơ hồ nghe thấy tiếng Thẩm Tư Ngôn ở bên ngoài:

“Bác Phó, bác đưa thuốc cảm cho ta là , không chết đâu. Uyển Thanh sợ ở một mình, cháu phải xuống lầu chăm ấy.”

Tôi đang lờ mờ lắng nghe thì một cơn đau quặn lên trong bụng. Tôi nôn một ngụm máu xuống đất.

Tôi bất ngờ vết máu đỏ tươi dưới đất, dựa vào đầu giường rồi bất lực bật .

Một lúc sau, tôi mới lê cơ thể đi lau sạch vết máu dưới sàn, ném vào nhà vệ sinh rồi xả nước.

Bác Phó gõ cửa phòng để đưa thuốc cho tôi, tôi lắc đầu: “Không cần đâu ạ, bác Phó, cháu ngủ một giấc là khỏe.”

Cánh cửa đóng lại, căn phòng tối om, bỗng dưng tôi không biết mình còn sống để gì.

Hình như từ lúc sinh ra đến giờ tôi luôn bị vứt bỏ. Bố mẹ bỏ rơi tôi, bà ngoại chê tôi khắc chết bố mẹ, bà nội nuôi tôi nhất cũng bỏ tôi ở lại. Tôi sống nhờ nhà hàng xóm, thích thầm người trai lạnh lùng, từ đầu tới cuối vẫn là một sai lầm.

Tóc mái đẫm mồ hôi khiến tôi thấy trán mình lạnh toát, còn có thứ gì đó ngứa ngáy cứ trượt trên người tôi.

May mà hôm sau, tôi đã khỏe hơn.

Tôi ích kỷ nghĩ, nếu Lãnh Uyển Thanh bị bệnh tật giày vò, chắc chắn ta cũng không dễ chịu.

Vừa ra ngoài, tôi đã thấy Thẩm Tư Ngôn đứng ngoài cửa. Hai chúng tôi nhau, tôi lạnh lùng rồi đi ngang qua, xuống lầu.

Bác Phó biết tôi bệnh nên đã xong bữa sáng từ lâu.

Hôm nay tôi tới tòa soạn nộp bản thảo. Chuyện này cũng phải cảm ơn vị cảnh sát từng chăm sóc tôi trong tù. May mà có ấy giúp đỡ nên tôi mới xuất bản cuốn sách “Vùng biển bị bỏ rơi”.

Ăn cơm xong, tôi chỉ báo bác Phó là sẽ tới tòa soạn, rồi đi ra khỏi nhà.

Hôm nay cảnh sát Hạo Trạch nghỉ, nên ấy có thể tới tòa soạn cùng tôi. Tôi không phản đối, dù sao bây giờ tôi cũng chẳng có tiền.

Ra khỏi biệt thự, tôi đi tới một ngã tư thì thấy ấy đứng dưới bóng cây ven đường, dựa vào thân xe đợi tôi.

Thấy tôi tới, ấy bước lại gần: “Tiểu Giản, em tới rồi à, ăn cơm chưa?”

“Tôi ăn rồi, cảm ơn , còn phiền tới đón tôi nữa.”

Hôm nay tôi đã cố ăn diện, còn tô thêm son, đánh thêm phấn má để trông tươi tắn hơn.

“Không sao, hôm nay em đẹp lắm.” Hạo Trạch gãi gãi đầu, ngại ngùng .

“Lên xe đi đã.” Anh ân cần mở cửa cho tôi, đợi tôi vào rồi mới đi sang bên còn lại.

Trên đường, chúng tôi chuyện rất vui vẻ, nghe tiếng piano trong trẻo phát ra từ radio, thảm hoa đỏ trên cỏ xanh rực rỡ, cảm nhận từng cơn gió phả vào mặt, thổi tung mái tóc tôi. Bỗng dưng tôi quên đi rất nhiều phiền muộn.

Biên tập viên khách sáo chào hỏi tôi, cứ để ấy lo hết, chắc chắn sách của tôi sẽ bán rất chạy.

Tôi đáp lời, rồi quay đầu Hạo Trạch. Anh ấy cũng đang tôi, tôi nhận ra ánh mắt của ấy hôm nay rất nhiệt .

Sau khi ra cửa, tôi nghe thấy ấy .

“Tiểu Giản, em có thích ai chưa?”

Tôi lập tức ngây ra.

Thích ai à?

Hình như là chưa.

Tôi lắc đầu, khổ rồi : “Tôi chưa.”

“Giản Song, tôi thích em. Sau này để tôi chăm sóc em không.”

Giọng dịu dàng vang lên bên tai, trái tim tôi vô thức thắt lại. Tôi định từ chối thì lại nghe thấy một câu.

“Giản Song, giỏi lắm. Lặng lẽ chạy ra ngoài để quyến rũ đàn ông như cách hồi xưa quyến rũ tôi đúng không. Đúng là đồ đê tiện.”

Tôi vừa xoay người đã thấy Thẩm Tư Ngôn mặc một bộ vest màu đen bước tới gần tôi. Áp lực trên người khiến tôi sợ hãi.

“Anh là ai?”

Hạo Trạch Thẩm Tư Ngôn chằm chằm, bảo vệ tôi sau lưng.

“Tôi là chồng chưa cưới của ấy, Giản Song, tự qua đây hay tôi tới đón ?”

Tôi vào mắt ta, tự nhạo mình, không ngừng lặp lại lời ta : “Chồng chưa cưới ấy hả, hừ.”

Trong đầu tôi vang lên tiếng bác sĩ : “Ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

Sợ sẽ ra tranh cãi không cần thiết, tôi vỗ vỗ cánh tay Hạo Trạch: “Không sao đâu Hạo Trạch, ấy là người nhà của tôi, tôi về trước nhé.”

Tôi tạm biệt ấy, không ngờ đây lại là lần cuối cùng gặp nhau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...