08.
Hôm sau, Thẩm Tư Ngôn đưa tôi tới biệt thự của ấy.
Anh ấy bảo tôi vào ở trước, tôi không biết ấy tính gì, bây giờ tôi không có chốn dung thân nên chỉ đành ở tạm trong này.
“Đợi em tìm phòng, em sẽ dọn ra ngoài ngay.”
“Tôi cho vào đây ở là để chăm sóc Uyển Thanh. Ai bảo là cho ở?”
Tôi ấy đầy bất ngờ.
Anh ấy bắt tôi ở trong căn nhà chúng tôi từng chung sống để chăm sóc một khác. Hóa ra sau khi tôi đi, bọn họ vẫn luôn ở đây.
Tôi bỗng thấy thật buồn nôn.
Tôi vội chạy vào nhà vệ sinh, nôn ra một đống mật xanh mật vàng.
Đây chính là cơ thể của tôi bây giờ, tàn tạ cũng mạnh mẽ.
“Tư Ngôn, cũng tới rồi à?”
Giọng Lãnh Uyển Thanh vang lên, tôi chỉ nghe thấy cái cách gọi tên rất thân thiết của ta.
Nhưng lại bỏ qua năm chữ “Anh cũng tới rồi à”.
“Uyển Thanh, sau này ta sẽ chăm sóc em nhé, bảo mẫu miễn phí cho em.”
Nghe bọn họ chuyện, tôi chỉ muốn chết luôn tại đây.
Tôi lại mình trong gương, sắc mặt trắng bệch.
Khi tôi định lê cơ thể kiệt sức của mình ra ngoài, thì lại nghe thấy Thẩm Tư Ngôn :
“Bác Phó, bác dọn phòng ngủ chính giúp cháu, hôm nay cháu ngủ ở đây. Phòng bên cạnh phòng ngủ chính cũng dọn dẹp lại nhé.”
“Tư Ngôn, hôm nay định cho em chuyển tới ở cạnh à?”
Giọng dịu dàng của Lãnh Uyển Thanh lộ rõ vẻ mừng rỡ.
“Là để em ngoan của ở. Uyển Thanh, em không khỏe, ngủ ở tầng một sẽ tiện hơn.”
Giọng vừa lạnh nhạt vừa dịu dàng ấy truyền vào tai tôi, lại khiến cơ thể tôi run rẩy.
Tôi khẽ mỉm với bản thân mình trong gương, cố sửa lại biểu cảm rồi đi ra ngoài.
Tôi đã để ta một lần, sau này sẽ không có chuyện đó nữa.
Con giun xéo lắm cũng quằn.
“Anh Tư Ngôn bảo em chăm sóc chị, đương nhiên em sẽ cố gắng. Mong là chị không chê em vụng về, dù gì em cũng chẳng bị bố mẹ Thẩm bắt gì từ nhỏ.”
Tôi bình tĩnh đối mặt, dịu dàng.
Nhìn sự kinh ngạc xẹt qua trong mắt Lãnh Uyển Thanh, có vẻ ta không ngờ tôi lại ở đây.
Tôi liếc Thẩm Tư Ngôn, từ khi ra tù, tôi đã vô cùng thất vọng về ta.
Thế nên, sau này, đừng ai hòng bắt nạt tôi.
09.
Đêm đó, Lãnh Uyển Thanh nhẹ giọng sai tôi này kia như bà chủ nhà.
Thẩm Tư Ngôn cũng ở cạnh coi chừng tôi.
Anh ta biết, tôi chưa từng những việc này.
Nhưng vẫn mặc cho ánh trăng sáng của mình ra lệnh cho tôi. Tôi mọi việc một mình, ngay cả bác Phó cũng không chấp nhận , lén lút giúp tôi.
Còn hai người họ thì ngồi trên sô pha xem TV, ăn hoa quả mà tôi đã rửa sạch, gọt vỏ và bỏ hạt.
“Không sao đâu bác, cháu dọn dẹp xong là .”
Tôi ném con cá sống lên thớt, chuẩn bị đập nó bất tỉnh. Tôi muốn coi con cá này là Thẩm Tư Ngôn.
Nhưng cá sống sao mà nghe lời thế , nó đâu để mặc người ta bắt nạt.
Cũng không biết do tôi không muốn đập hay đập lệch, mà lại trượt tay hất đổ một cái bát xuống đất.
Nghe tiếng bát vỡ cũng đã thật đấy.
Tôi cố hét thật lớn để họ nghĩ tôi bị con cá dọa sợ.
Không ngờ tôi lại bị một mảnh vỡ quẹt trúng, máu tương lập tức tuôn ra.
Đây chính là cảnh tượng Thẩm Tư Ngôn thấy khi bước vào.
Dưới đất đầy mảnh vỡ, máu tươi, một con cá chết một nửa và bác Phó còn chưa hoàn hồn.
“Thiếu gia, để tôi thu dọn cho.”
Bác Phó lấy lại tỉnh táo, Lãnh Uyển Thanh đi tới sau lưng Thẩm Tư Ngôn, bà khẽ .
“Nhưng vết thương của Giản tiểu thư cần xử lý sớm, kẻo bị nhiễm trùng.”
Thẩm Tư Ngôn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, còn bước tới bế tôi lên, đi thẳng lên lầu.
“Bảo chăm sóc Uyển Thanh, mà thì hay rồi.”
Tôi trợn mắt.
“Thế còn cần gì, không phải trai chị ta à?”
Thẩm Tư Ngôn tôi một cái, không gì thêm.
Khi đến phòng trên tầng hai, lấy hộp y tế ra chữa trị vết thương cho tôi.
Nói thật, cũng khá là đau.
Tôi không nhịn nên khẽ kêu một tiếng, bỗng cảm giác bàn tay đang cầm lấy tay mình dịu dàng hơn chút.
Cảm giác này cứ như đang .
Tôi Thẩm Tư Ngôn vẫn đẹp trai như xưa, dường như không có gì thay đổi ngoài việc trưởng thành hơn một chút, chúng tôi đã không còn như xưa.
May mà ta vẫn có người, không bắt tôi đi việc nữa.
Nhưng Lãnh Uyển Thanh thì không tốt đến thế, ta vẫn căng thẳng ngồi dưới lầu chằm chằm vào phòng chúng tôi.
Ước gì mọc đôi chân rồi phi lên.
“Anh Tư Ngôn, em Giản Song có sao không?”
Tôi chỉ thấy buồn nôn.
“Vẫn ổn, còn tay còn chân, vết thương nhỏ thôi.”
Tôi không hề chịu thua, cãi lại ngay.
Lãnh Uyển Thanh nheo mắt, tức giận đập một cái lên đùi.
Tôi biết thừa ta đang nghĩ gì trong lòng. Trước giờ tôi chưa từng muốn chơi với ta, hôm nay tự dưng thấy cũng khá thú vị.
“Anh Tư Ngôn, đau quá, thổi giúp em không.”
Tôi muốn chọc tức Lãnh Uyển Thanh mà suýt thì cắn phải lưỡi.
Thẩm Tư Ngôn ngạc nhiên tôi, dường như không ngờ tôi lại .
Vì trước giờ tôi chưa từng mấy câu như , ngay cả vào lúc chúng tôi thắm thiết nhất.
Anh ta vết thương của tôi, thản nhiên ngồi xuống rồi thổi giúp tôi.
Toàn thân tôi như có một dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại dần dâng lên.
Tôi ta, không thể tin .
Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tôi bỗng xuất hiện một tia đau đớn, tôi không biết mình có lầm không.
Dưới lầu vang lên giọng mất kiên nhẫn của Lãnh Uyển Thanh:
“Tư Ngôn, Song Song có sao không? Tư Ngôn, chân em đau quá.”
Nghe , Thẩm Tư Ngôn đứng dậy tôi một cái rồi bỏ đi luôn, không cho tôi thời gian phản ứng lại.
Tôi bật mỉa mai, không biết liệu có phải do thất vọng quá nhiều nên giờ tôi mới bình tĩnh thế này không.
Tôi quấn chặt băng rồi nằm lên giường, thở phào đầy thoải mái.
Như đang chúc mừng bản thân vì bị thương, có chút thời gian để hít thở.
Chiều hôm ấy, là buổi chiều duy nhất thuộc về tôi kể từ khi ra tù. Tôi có không gian và thời gian của mình.
Nhưng tại sao tôi vẫn cứ suy nghĩ linh tinh.
Nhắm mắt lại, trong đầu tôi chỉ toàn những chuyện Lãnh Uyển Thành và Thẩm Tư Ngôn có thể trong căn biệt thự này.
Một hàng nước mắt rơi ra, lăn xuống gối, biến mất không một tiếng .
Có lẽ, tôi nên buông bỏ thôi!
Nên buông bỏ thôi.
Tôi với bản thân.
Bạn thấy sao?