05.
Nhưng tôi không thấy buồn ngủ chút nào, chỉ cảm nhận bàn tay to rắn rỏi của Thẩm Thư Ngôn vòng qua eo tôi, ôm tôi ngủ thiếp đi.
Tôi vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, ngày tháng vẫn trôi qua như thường.
Hôm nay là ngày chúng tôi chụp ảnh cưới.
Buổi chụp hình sắp kết thúc, trong lòng tôi đầy ắp niềm hạnh phúc.
Tôi sắp gả cho ấy rồi, đây là người tôi mà từ nhỏ tôi đã muốn cưới.
Thợ trang điểm đưa tôi về dặm thêm phấn son, lúc quay ra lại không thấy Tư Ngôn đâu.
Gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời.
Trước đây chưa từng có chuyện như .
Một mình tôi hoảng loạn quay về biệt thự, cũng không một bóng người.
Không khí tĩnh lặng khiến tôi sợ hãi. Tôi nhớ lại cuộc điện thoại đêm đó, nỗi sợ bủa vây lấy trái tim.
Đến khi tiếng khóa cửa vang lên, tôi mới đứng dậy khỏi sô pha.
Tôi không nhận ra chân mình tê dại, nên lập tức ngã xuống đất.
Thẩm Tư Ngôn vẫn mặc bộ vest để chụp ảnh hôm nay, chàng trai vốn trẻ trung và ngập tràn cảm giác thiếu niên giờ đã trưởng thành hơn, trông còn cấm dục hơn trước.
Cả người ấy tỏa ra một áp lực vô hình, rồi ấy bước tới gần tôi.
Thẩm Tư Ngôn hỏi: “Năm ngoái, có mặt ở hiện trường vụ tai nạn trên phố Khang Thịnh đúng không?”
Tôi nhớ lại, hình như đúng là như , vụ tai nạn hôm đó rất thảm khốc.
Bảy xe va chạm với nhau.
“Đúng , Tư Ngôn, lúc đó em đứng bên ngoài, không biết có chuyện gì xảy ra.”
“Bên ngoài?”
Thẩm Tư Ngôn nhạo một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, đẩy một vào.
Là Lãnh Uyển Thanh.
Nét dịu dàng trong mắt , tôi chỉ thấy khi ở trên giường.
“Sao nào, diễn vẻ không nhận ra em ấy hả? Uyển Thanh , hôm ấy đã đẩy em ấy.”
Thẩm Tư Ngôn đẩy xe lăn cho Lãnh Uyển Thanh, sầm mặt đi tới trước mặt tôi.
Anh ấy cúi xuống tôi, ánh mắt như đang thứ rác rưởi.
“Uyển Thanh , chính đã đẩy em ấy nên em ấy mới gặp tai nạn. Cô đúng là bất chấp tất cả để đạt mục đích nhỉ. Cô đê tiện đến thế cơ à?”
Tôi ngẩng đầu lên bằng ánh mắt không thể tin , lại chẳng thốt nên lời, cơ thể cũng cứng đờ lại.
“Cô đừng tôi bằng ánh mắt vô tội ấy.”
“Giản Song, tôi đã xem video Uyển Thanh đưa cho tôi, chơi một chiêu hay đấy.”
Thẩm Tư Ngôn tôi từ trên cao xuống bằng đôi mắt lạnh lùng.
“Cô nghĩ là ở cạnh tôi à? Thế mà tôi lại để lừa.”
Tôi ngã xuống đất, toàn thân lạnh ngắt, nổi hết cả da gà, chỉ có thể ngẩng đầu hai người họ.
“Hôn ước đã bị hủy, tôi báo cảnh sát rồi.
Thẩm Tư Ngôn rồi đẩy Lãnh Uyển Thanh đi mất.
Để một mình tôi hét lên với bóng lưng .
“Không hề, Tư Ngôn, em không .”
Tôi gào lên, cố gắng lê đôi chân tê cứng của mình theo .
Anh tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, sự thờ ơ trong mắt khiến tôi lập tức tuyệt vọng.
Tôi ngồi đó chết lặng, không giận dữ, không khóc lóc.
Chỉ là máu khắp người tôi như bị đông cứng lại.
Tôi lạnh lắm, rất lạnh.
Trong căn biệt thự lạnh lẽo này chỉ còn một mình tôi, yên tĩnh không một tiếng , rất lâu sau, tiếng khóc mà tôi cố đè nén mới to dần lên.
Không biết tôi đang tự khóc mình ngu, hay khóc vì kết quả của mối thầm kín mười lăm năm qua.
Nếu kết quả là như , tôi thà không ấy.
Bạn thấy sao?