Anh Ấy Không Yêu [...] – Chương 2

03.

Sáng sớm, tôi mở mắt ra thì thấy Thẩm Tư Ngôn tự tay bữa sáng cho tôi, bưng lên lầu cho tôi ăn.

“Ăn nhiều vào, tối qua em vất vả quá.”

Tôi đỏ mặt, khuôn mặt đẹp tới thần thánh cũng phải ghen tị kia, âm thầm gào thét trong lòng.

“Thẩm Tư Ngôn, có một bí mật em muốn cho .”

“Gì cơ?”

“Anh có biết, em thích từ lâu lắm rồi không.”

Thẩm Tư Ngôn bỏ bát xuống, cúi người cợt bên tai tôi: “Bao lâu, chẳng nhẽ từ khi em mới tới nhà tôi?”

Tôi lập tức đỏ mặt, không gì nữa mà chỉ nhấc chăn đi giặt.

“Hôm nay về nhà với bố mẹ đi.”

Giọng điệu dịu dàng vang lên bên tai tôi, lại vang rền như tiếng sấm.

“Hả, nhanh thế á, em… còn chưa chuẩn bị mà.”

Tuy bố mẹ Thẩm rất tốt với tôi, tôi vẫn có cảm giác như đang bắt cóc con trai nhà họ.

Chột dạ, cuối cùng vẫn chột dạ.

Đến khi tới cửa nhà họ Thẩm, tôi vẫn đang chột dạ, người ta coi tôi như con nuôi, tôi lại trai mình.

Bất ngờ là, bố mẹ Thẩm lại rất vui.

Mẹ Thẩm còn nắm lấy tay tôi rồi : “Mẹ còn sợ sau này con gả vào nhà người ta rồi bị bắt nạt, bây giờ vẫn là người nhà mình, may thật.”

Bố mẹ tôi và bố mẹ Thẩm là bè cực thân thiết, để sống gần nhau, họ còn mua nhà sát rạt, nên từ khi ra đời tôi đã trưởng thành dưới sự chứng kiến của bố mẹ Thẩm.

“Đúng , chúng ta đã chứng kiến Giản Giản trưởng thành, nuôi không khác gì con ruột, nếu phải gả cho ai đó thì đúng là không nỡ.”

Bố Thẩm cũng rất vui.

Gia đình tôi ăn một bữa đoàn viên, chỉ là lần này, tôi dùng thân phận của Thẩm Tư Ngôn.

04.

Tối đó quay về biệt thự, Thẩm Tư Ngôn chưa vào trong nhà đã ôm lấy tôi, siết lấy eo tôi, kéo tôi vào lòng ấy rồi hôn lấy hôn để.

Anh ấy linh hoạt cậy hàm răng tôi ra, hút lấy tôi, như muốn khảm tôi vào cơ thể .

Vì đã , khóe mắt hơi đỏ lên.

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy ấy một cách đầy chiếm hữu: “Bé cưng, em là của tôi.”

Anh ấy đưa tôi lên đỉnh núi, thương tôi hết mực trong những đêm dài đằng đẵng.

Tôi mở miệng ra đáp lại, không phát ra âm thanh nào, chỉ còn tiếng thở hổn hển.

Hình như ấy rất thích cơ thể tôi, thích từng điểm một trên người tôi.

Anh ấy có thói quen ôm tôi ngủ, tôi cứ thấy nóng nên đẩy ấy ra. Anh ấy , không ôm tôi thì không ngủ .

Sau đó tôi đành mặc kệ, cũng ôm ấy ngủ luôn.

Năm ấy là quãng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời tôi, sau này sẽ ngày càng hạnh phúc, vì chúng tôi sắp kết hôn rồi.

Chúng tôi cùng nhau đi mua những món đồ cần thiết, cùng viết thiệp mời, còn dành rất nhiều thời gian để chọn đồ dùng cho đám cưới.

Ngày mai, chúng tôi sẽ chụp ảnh cuối.

Tôi vô cùng kích ôm lấy ấy:

“Tư Ngôn, em không?”

Tôi luôn hỏi câu ấy.

Lần nào cũng đáp “Yêu em”.

Lần này cũng .

3 giờ sáng, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Tôi mơ màng cầm điện thoại lên nghe.

“Tư Ngôn, em về rồi.”

Giọng này, tôi rất quen thuộc.

Là Lãnh Uyển Thanh.

“Ai đó?”

Thẩm Tư Ngôn cũng tỉnh giấc, mơ màng hỏi lại.

“Không, không có gì, điện thoại lừa đảo thôi.”

Giọng tôi run rẩy, vội vàng cúp điện thoại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...