Thời điểm đồng ý với , đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi không thể nhớ chính xác mình đã gì, đó là một quyết định trong tích tắc.
Nếu là người này... tôi thật sự nguyện ý gả cho ! ...
"Em đang gì ?" Một giọng mamg theo ý vang lên.
Tôi thu tầm mắt lại, với lương tâm cắn rứt nhỉ giọng : “Nhìn xem, có chuyện gì ?”
Thật ra tôi muốn xem số CMND mà ấy viết trên tờ đăng ký kết hôn.
Lẳng lặng qua.
......1......9......
Tôi sửng sốt, cả đầu choáng váng: "Anh còn chưa đến 30 sao?!"
"Tôi quả thực hơi già đối với em" ngừng viết, quay lại tôi, “bây giờ hối hận cũng chưa muộn.”
Hối hận…?
Dĩ nhiên là không.
Tôi nhanh chóng điền thông tin và ký tên, lặng lẽ siết chặt cây bút, bình tĩnh : “Em đã viết rồi.”
“Tôi cũng đã viết rồi.” bỏ bút xuống.
Tôi nộp đơn, chụp ảnh, nhận chứng nhận và trở thành vợ chồng với... người đàn ông mà tôi mới quen chưa đầy hai mươi phút.
“Đưa cho .” Anh đưa tay lấy đi tờ đơn mà tôi đã siết chặt, sau đó, ấy đưa mảnh của mình cho tôi.
Tôi chớp mắt, không hiểu.
Anh ấy chậm rãi gấp tờ đơn đăng ký của tôi lại và khúc khích : "Anh sẽ giữ đơn đăng ký kết hôn của em, còn em cũng sẽ giữ đơn của . Hãy coi như chúng ta... đính hôn đi, thời hạn ba năm, chúng ta sẽ ở bên nhau trong ba năm.”
"Sau ba năm, nếu em vẫn nguyện ý cưới, chúng ta sẽ chính thức kết hôn. Nếu không, chúng ta sẽ trở lại như ngày hôm nay."
“…Tại sao?”
Anh ấy nhét tờ đơn vào túi áo khoác lấy ra cây bút đang cầm chặt trong tay tôi.
“Mặc kệ vì lý do gì mà em phải hy sinh hôn nhân của mình, là bởi vì em không có lựa chọn nào khác. Tôi không muốn lợi dụng người khác khi gặp khó khăn, chứ đừng đến việc bắt nạt một bé… Ba năm sau, em đã trưởng thành rồi, sự lựa chọn của em chính là kết quả mà em thực sự mong muốn.”
Nắng mùa đông không chói chang, chiếu mỏng qua bức tường kính dày, không đủ ấm, không đủ sáng tôi cảm thấy cơ thể cứng đờ của mình đang tan chảy và tâm hồn khốn khổ của tôi xoa dịu.
Đó không phải là do nắng.
Đó là vì Trì Ngôn Triệt.
Tôi , chậm rãi lẩm bẩm: “Nhưng, em cầu kết hôn với …”
“Trước mặt những người cầu đó, em có thể chúng ta đã lãnh chứng rồi. Còn bè, cùng lớp thì em có thể không , lỡ sau này chúng ta không còn quan hệ gì.
Nói cách khác, mối quan hệ này đối với thực sự không quan trọng, thực sự không quan tâm.
"...Ừ."
Tôi chân thành với ấy, "Cảm ơn.”
Khi rời cục Dân chính, ấy hỏi tôi muốn đi đâu có thể đưa tôi đi.
Tôi lắc đầu , đã phiền phức cho ấy rồi, tôi còn có một số việc cá nhân phải giải quyết.
Anh ấy không hỏi thêm câu nào nữa mà chỉ bảo tôi hãy gọi cho ấy bất cứ lúc nào nếu tôi cần bất cứ điều gì.
Tôi đứng trên bậc thềm bước vào một chiếc ô tô màu xám nhạt và lái đi khuất tầm mắt.
Tôi quay lại đi về phía bến xe buýt.
Bệnh viện Phúc Minh nằm ở ngoại ô, bao quanh bởi một khu đất hoang rộng lớn.
Bên ngoài phòng bệnh có hai hàng rào sắt, hành lang phòng bệnh cũng có hai hàng rào sắt.
Sở dĩ có thiết kế giống nhà tù này vì đây là bệnh viện tâm thần duy nhất của thành phố.
Mẹ tôi đã sống ở đây gần mười năm.
Máy phát ra tiếng bíp đều đặn.
Người phụ nữ gầy gò đang nằm trên giường bệnh, hai tay bị trói bằng dây đai, đôi mắt trống rỗng lên mái nhà.
Tôi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường bà ấy một lúc lâu.
"Mẹ, hôm nay con gặp một người. Anh ấy rất đặc biệt, rất đặc biệt..."
Tôi suy nghĩ một lúc rồi bất giác mỉm :
"Đặc biệt tốt, thực sự, rất tốt, rất tốt."
Tôi mỉm thở ra một hơi: "Con chưa bao giờ gặp người tốt như . Anh ấy có chút giống mẹ...giống mẹ mười năm trước, à...không phải, dù sao thì mẹ cũng là mẹ của con. Còn ấy, ấy - ấy giống một người khác, rất tốt với người khác, không rõ là cha, trai? ... Dù sao thì chính người đó mới là người bảo vệ con."
Nói xong, tôi tự , đứng dậy, xuống đôi mắt dần mất đi tiêu cự. "Mẹ, đợi con, con sẽ đưa mẹ đi.”
Bạn thấy sao?