9
Thấy tôi đã mở lời, Triệu Tịnh che miệng một cách giả tạo: "Thật ngại quá Hứa Chiêu, đám người đó là đi xe của tôi, tôi chỉ vô nhắc đến , mà họ lại muốn đi dạy cho một bài học. Thật quá đáng mà, hì hì."
Cô ta chẳng chút kiêng dè, hoàn toàn không coi tôi ra gì.
"Thôi nào, em , không cần lãng phí lời với ta. Chúng ta còn có việc quan trọng cần ." Lục Phong kéo Triệu Tịnh rời đi.
Anh ta từ đầu đến cuối không thèm tôi thêm một lần.
"Gấp gáp gì thế, Chu Chính Hoa tìm con chẳng phải chỉ là tin đồn sao? Bố bảo là thật thì chắc gì đã thật?" Triệu Tịnh vẫn muốn hạ nhục tôi, không chịu đi.
Lục Phong giải thích: "Bố ăn dựa vào Chu tổng, nếu Chu tổng đã tìm con thì chắc chắn là thật. Bố sẽ không sai đâu. Chúng ta đến đây để dò hình, xem có kết giao với con Chu tổng không."
"Thôi rồi, đi thôi." Triệu Tịnh miễn cưỡng rời đi. Tôi theo bóng lưng của họ, khẽ nhếch miệng lạnh.
Lục Phong, quả thật rất khéo léo trong cách xử lý mối quan hệ nhỉ, trước kia sao tôi không nhận ra?
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy Lục Phong đúng là một cục rác, không chỉ thối tha, mà còn là thứ mà tôi có thể tùy ý giẫm đạp.
Nhưng lại dễ bẩn giày của tôi, thật ghê tởm.
Tôi tiếp tục đi dạo, đến chiều tối thì thấy Lục Phong và Triệu Tịnh quay trở lại với vẻ thất vọng. Hai người họ tìm kiếm cả buổi không tìm thấy gì.
"Đúng là tin đồn nhảm, nếu Chu Chính Hoa, đại gia số một, đã tìm con , thì báo chí phải đưa tin rồi chứ." Triệu Tịnh nhăn nhó, liên tục phàn nàn.
Lục Phong giải thích: "Em , đừng lo lắng. Anh bây giờ và con Chu tổng có cùng một thân phận, đều là những đứa con bị thất lạc nhiều năm.
"Thân phận này nếu tận dụng tốt, nhà và nhà họ Chu sẽ có mối quan hệ thân thiết. Lợi ích vô vàn, biết đâu chúng ta còn có thể cùng lên truyền hình, thậm chí cùng nhau livestream..."
Lục Phong càng càng phấn khích: "Nhà chúng ta tuy tài sản hơn một tỷ, so với nhà họ Chu thì chẳng đáng gì. Họ là đại gia số một cơ mà.
Em thử nghĩ xem, nếu chúng ta leo lên cành cao nhà họ Chu, thì..."
Anh ta ngừng lại giữa chừng vì nhận ra tôi đang đứng đó.
"Hứa Chiêu, thật dai như ma ."
Anh ta tôi lạnh lùng.
Triệu Tịnh cũng quát lên: "Cô vẫn còn ở đây à? Không có tiền chữa bệnh, định nằm đây chờ c//hế//t hả?"
Triệu Tịnh rất dễ nổi nóng, bởi ta nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ phải việc vất vả.
Hôm nay, ấy cùng Lục Phong chạy lên chạy xuống, mệt muốn c//hế//t, nên đầy ắp oán hận.
Oán hận nặng nề, ấy phải tìm ai đó để trút giận.
"Tôi thì không c//hế//t đâu, có lẽ sắp c//hế//t rồi." Tôi mỉm .
Triệu Tịnh nổi giận đùng đùng: "Cô, đồ bán trà chanh hạ tiện, muốn tôi xử lý đúng không? Lần trước chưa đủ ác hả?"
Đủ rồi, chị ạ.
Tôi nhạt: "Đừng nữa, thật ra việc giành lấy Lục Phong không tôi bận tâm, vì ta chỉ là một đống phân, giữ lại chỉ khiến tôi buồn nôn thôi.
"Nhưng không nên quầy hàng của tôi, còn đánh tôi phải vào viện. Những hành vi kiểu xã hội đen như thế này, sẽ phải ngồi tù đấy."
"Phải ngồi tù? Ha ha ha!"
Cô ta lớn, tôi với ánh mắt đầy thương : "Hứa Chiêu, loại người như thật đáng buồn. Người nghèo ở tầng đáy của xã hội chỉ biết trông chờ vào pháp luật, thử xem, mau đi báo cảnh sát đi."
Bạn thấy sao?