Anh Ấy Đã Quên [...] – Chương 3

3

 

đó không trả lời, vẫn chưa trả lời.

 

Lục Phong tiếp tục ngắm nghía khung tin nhắn, cân nhắc.

 

Anh quá tập trung, đến mức quên mất sự tồn tại của tôi, thậm chí không nhận ra cơ thể tôi đang run lên.

 

Cuối cùng, Lục Phong lại nhắn tiếp: "Em đang lo ngại về Hứa Chiêu phải không? Anh với ấy không còn thuộc về cùng một thế giới nữa. Sau ngày mai, với ấy sẽ không bao giờ gặp lại nhau."

 

Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức:

 

"Thật à? Giờ là người nổi tiếng trên mạng, lại định bỏ Hứa Chiêu sao? Em người thứ ba chắc chắn sẽ bị chửi c//hế//t mất."

 

"Chúng ta chỉ cần hạnh phúc là , sao phải quan tâm những lời bàn tán? Hơn nữa, Hứa Chiêu ngốc lắm, đã lừa ấy chia tay trong êm thấm, ấy sẽ chỉ khóc lóc rồi về quê thôi, chẳng ra sóng gió gì đâu."

 

Hàm răng tôi bắt đầu run lên, nỗi đau dần chuyển thành cơn giận dữ.

 

Tôi ngu ngốc đến mức nào mà có thể giỡn với tôi như sao?

 

"Thôi , thật ra em luôn thích . Lúc còn học đại học, em đã muốn đồng ý với , gia đình em cầu trai phải có nhà ở địa phương, em thật sự rất khó xử..."

 

"Không sao, ba đã mua cho một căn biệt thự rồi, chúng ta sẽ chuyển vào đó ở!"

 

Gương mặt Lục Phong bỗng lộ rõ sự hân hoan không thể che giấu .

 

Đó là sự phấn khích đặc trưng của đàn ông khi "vinh hiển lập nghiệp, tân phòng hoa chúc".

 

Tôi biết kia là ai rồi.

 

Đó chính là Triệu Tĩnh, "bạch nguyệt quang" của Lục Phong thời đại học, cũng là người địa phương, gia cảnh rất tốt, hoàn toàn vượt trội hơn tôi - một nhi đến từ huyện nhỏ.

 

Lục Phong từng kể về Triệu Tĩnh, khi về ấy, Lục Phong có vẻ rất lạnh nhạt, như thể đã hoàn toàn quên .

 

Nhưng ai ngờ rằng vẫn giữ liên lạc với ấy, và ngay khi phát đạt, người đầu tiên liên hệ lại là .

 

Quả nhiên, đàn ông chẳng bao giờ quên "bạch nguyệt quang" của mình.

 

Tôi bắt đầu lau nước mắt, không để rơi thêm giọt nào nữa.

 

Hành của tôi cuối cùng cũng Lục Phong ý.

 

Anh ta quay đầu lại hoảng hốt, tôi như thể gặp ma.

 

Tôi ngồi dậy bật đèn, lấy khăn giấy lau mũi.

 

Lục Phong đứng ngẩn ra, mặt lúc đỏ lúc trắng, vài giây sau mới hỏi: "Hứa Chiêu, em đã thấy hết rồi?"

 

"Thấy rồi." Tôi mỉm tự giễu, gật đầu.

 

Gương mặt Lục Phong lại biến đổi, vừa lúng túng vừa giận dữ, rồi đứng dậy.

 

"Là lỗi của , giờ em đã biết hết rồi, cũng không còn gì để ."

 

Lục Phong mặc quần áo, không thêm lời nào nữa.

 

Anh ta quả thực rất điển hình của đàn ông, từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, rồi từ giận dữ biến thành thờ ơ.

 

Sự thay đổi cảm chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi.

 

"Anh không định giải thích gì sao?"

 

Tôi , như thể đang vào một thứ rác rưởi đáng ghê tởm.

 

Tôi chưa bao giờ dùng ánh mắt như để ta.

 

Sự thờ ơ của ta lại chuyển thành cơn giận, ta gằn giọng quát lên: "Giải thích cái gì? Người thì phải tiến lên, nước thì phải chảy xuống. Anh phải vất vả lắm mới leo lên đỉnh, em muốn quay lại cống rãnh à?"

 

"Em không cần quay lại cống rãnh, có thể dẫn em lên đỉnh cao."

 

Năm năm bên nhau, em không xứng đáng thấy đỉnh cao sao?

 

Lục Phong bĩu môi, nhếch miệng lạnh: "Ba mẹ đã , không muốn một nhi tầm thường con dâu, cũng chẳng có cách nào."

 

"Ba mẹ rõ ràng đã , chỉ cần là người , ai cũng ." Đó là lời trong cuộc phỏng vấn trên mạng.

 

Lục Phong càng giận dữ, đá mạnh vào tủ quần áo.

 

"Đủ rồi! Em chẳng phải chỉ muốn trèo cao, muốn tiền thôi sao? Đồ tham tiền!"

 

Anh ta tôi với ánh mắt khinh bỉ, như thể muốn dùng ánh mắt g//iết c//hế//t tôi.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...